Thái Đản Du Hí

quyển 3 chương 14: cuộc hội ngộ vượt thời không (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người đều lặng im, ngay cả Trương Gia vừa dây dưa không nhả với Lilith cũng ngẩn ra nhìn người chơi thần bí mới lên tiếng.

Hắn dường như đã quen việc bị mọi người chú mục, trấn định thản nhiên nói tiếp: “Không chỉ có anh, những người khác ở đây tôi cũng đều biết. Dù sao chuyện cách mười năm lại xảy ra một vụ mất tích đồng loạt mấy chục người không thể coi là chuyện nhỏ, tuy lần nào sự việc cũng bị đè xuống nhưng trong đám sinh viên đã đồn ầm ĩ thành truyền thuyết trường học rồi. Tôi tò mò nên có tìm hiểu một chút, quả nhiên phát hiện được rất nhiều chuyện thú vị.”.

Ưu thế thời gian, trong đầu Lâm Giác đột ngột nảy ra cụm từ này. Đoàn người đến từ năm kia nắm giữ ưu thế về mặt thời gian so với bọn họ, trước khi tiến vào trò chơi này thì mấy người đó có thể đã vì hiếu kỳ hoặc vì nguyên nhân gì đó khác mà điều tra hai vụ án mất tích trong trường học vào năm và rồi. Bởi vì một chuyện tương tự lại xảy ra ít nhất hai lần, đám người năm này hẳn là đã ý thức được đây không phải là trùng hợp.

Trong “thế giới thực” giả mạo do trò chơi tạo ra, sự tồn tại của những người chơi đã chết đều bị ẩn đi hoàn toàn, thế nên ngoại trừ người chơi sống sót thì những “người” khác đều quên mất bọn họ, thế nhưng trong thế giới thật sự ngoài kia, sự tồn tại của bọn họ không hề bị xóa đi mà được quy thành mất tích.

Lẽ nào bọn họ tiến vào trò chơi này bằng chính thân thể thật? Vậy thi thể sau khi chết…

Ánh mắt Lâm Giác nhìn những tử thi đang nhảy múa xung quanh thoáng cái trở nên hoảng sợ, bọn họ vô tri vô giác quay tròn trong điệu nhạc du dương, dù là khuôn mặt rữa nát hay thân thể rách tươm tàn phế đều rất sống động. Lẽ nào những thi thể này cũng không phải ảo giác hoặc là một chuỗi số liệu biểu thị hài cốt mà là thi thể thật? Lâm Giác nhất thời cảm thấy mùi hôi thối từ bầy xác này càng thêm buồn nôn, ngay cả dạ dày của cậu cũng quặn lên phản ứng.

“Để tôi đoán thử các đàn anh đàn chị đeo mặt nạ là ai nào, bắt đầu từ năm nhé. Trương Gia, sinh viên năm hai khoa y học lâm sàng, có bạn gái là Trâu Lỵ Lỵ cũng cùng nhận được trứng màu tham gia trò chơi, nhưng mà xem ra cô ta chết rồi, à, ở đây nhất định có chuyện bí mật nào đó không muốn ai biết. Người khôi ngô vạm vỡ bên cạnh anh là Đỗ Thành, quả nhiên giống y như tư liệu tả, có điều tôi không nghĩ đánh lộn đầu đường đua xe trái phép là phương pháp rèn luyện thể dục tốt đâu, ha ha ha… Cô gái mặc áo trắng kia hẳn là một trong số những bạn gái của anh, tên Bạch Lộ Sương nhỉ? Tôi nhớ là anh còn một bạn gái tên Tô Điềm nữa, nhưng chắc là chết rồi? Hai người còn lại thì rất xin lỗi, chỉ nhìn hình dáng thì tôi không đoán ra được tên, hai người không ngại tự giới thiệu chút chứ?”.

Năm người chơi năm đều tỏ ra không vui vẻ lắm, Đỗ Thành, cũng chính là người vừa kéo Trương Gia luôn lải nhải bên cạnh Lilith về lạnh giọng: “Họ Trương, cậu tốt nhất nên cẩn thận chút đi!”.

“Họ Trương đâu phải danh từ chỉ tôi.” Người chơi họ Trương năm cười nhạt một tiếng, giơ cùi chỏ huých nhẹ nam sinh thân hình cao lớn bên cạnh “Bảo tiêu tiên sinh, lát nữa phiền cậu nhé!”.

Anh chàng bị gọi đùa là bảo tiêu tiên sinh không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn Đỗ Thành. Ánh mắt lạnh băng tỏa ra sát khí này Lâm Giác chỉ từng nhìn thấy trên người Lục Nhận mà thôi, người này… vô cùng nguy hiểm!

Người họ Trương đoán xong đội ngũ năm liền quay sang đoàn năm bọn họ tiếp tục: “Sáu vị năm này thì dễ nhận ra hơn nhiều, nhưng mà hai chị em kia là thế nào thế, tôi nhớ rõ trong danh sách mất tích làm gì có cặp chị em song sinh nào? Cái này không phải là độc quyền của năm chúng ta sao?”.

Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn một đôi nữ sinh trong đội đang tay nắm tay. Cặp chị em tới từ năm này một người cười tươi như hoa, một lại lạnh lùng, hai người đeo hai chiếc mặt nạ một đen một trắng tạo hình bằng dây kim loại, xuyên qua khe hở giữa những thanh thép kia có thể thấy được khuôn mặt tú lệ trẻ trung. Các cô cũng không để ý việc khuôn mặt mình bị kẻ thù ẩn nấp xung quanh nhìn thấy, chung quy con gái xinh đẹp trẻ tuổi có ai không vui lòng biểu diễn sức hấp dẫn vượt trội của mình, nhất là khi các cô còn có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân nữa.

“Không phải chị em đâu, có là song sinh thì kỹ năng cũng không giống nhau như đúc như thế.” Cô gái mang mặt nạ đen cười hì hì nói, chỉ ra sự thực từ đồ đằng tượng trưng kỹ năng trên cổ tay hai Liễu Thanh Thanh.

“Giả.” Cô gái mang mặt nạ trắng lời ít ý nhiều tiếp lời, giọng nói thanh thúy lại lạnh lùng như hạt châu rơi trên mâm ngọc.

“Được rồi, để tôi đoán tiếp nhé. Đàn chị vóc người cao gầy hấp dẫn sau lưng Tống sư huynh là Cố Phong Nghi, người nổi tiếng của khoa vũ đạo, những màn biểu diễn của cô khiến tôi vô cùng ấn tượng, hy vọng lúc nào đó có vinh hạnh được mời cô uống một ly. Nghe nói cô còn có một cô bạn thân chí cốt dính nhau như hình với bóng tên Liễu Thanh Thanh, là một trong hai người kia đúng không? Liễu tiểu thư là cô gái có quá khứ thú vị lắm, cô đừng bao giờ coi thường cô ấy, con gái xinh đẹp tao nhã là đáng sợ nhất, đặc biệt là khi cô ta phát điên.” Người họ Trương thâm ý sâu xa nói.

“Đây không phải chỗ để cậu ba hoa, bớt giở trò khích bác ly gián đi.” Cố Phong Nghi mỉm cười khiêu khích “Hay là cậu thật ra ngoài bới móc thùng rác tìm thông tin riêng tư của người khác như mấy thằng chó săn thì không làm nổi việc gì?”.

“Bị một cô gái xinh đẹp như vậy hiểu lầm, tội nghiệp cho tôi quá.” Họ Trương thở dài, lia mắt về phía người đứng cuối cùng, từ đầu tới giờ vẫn luôn thờ ơ nhìn xung quanh “Anh chắc hẳn là Lục Nhận…”.

Lục Nhận hừ một tiếng: “Ồ, cậu quen tôi?”.

“Tất nhiên là không, tôi chỉ xem qua hồ sơ cá nhân của anh thôi.” Họ Trương lại nhìn về phía Lâm Giác “Có điều người cầm trường đao đứng cạnh anh Tống thì tôi thật sự không nhận ra, người ưu tú thì ít nhưng người bình thường quá nhiều, thứ lỗi cho tôi trí nhớ kém, thật sự không đoán ra đây là vị nào?”.

“…” Lý trí Lâm Giác biết hắn nói đúng, cậu vốn chẳng phải người xuất sắc gì, trước khi tham gia trò chơi này cậu căn bản chỉ là một sinh viên đại học bình thường ăn no chờ chết. Nhưng biết là một chuyện, bị người ta nói trắng ra trước mặt lại là chuyện khác, nhất là khi đứng bên cạnh cậu bây giờ là một người xuất sắc đến mức vừa liếc mắt đã có thể nhận ra như Tống Hàn Chương.

Ngón tay Tống Hàn Chương bỗng nhẹ nhàng búng một cái trên mu bàn tay Lâm Giác, vừa vặn chạm vào vết bỏng đánh dấu số quái vật. Có lẽ là do vết bỏng đau đớn, cũng có thể là vì bị cào một cái đến tê dại, ngón tay Lâm Giác cuộn lên, cứ như thần giao cách cảm mà lĩnh hội được ý của Tống Hàn Chương.

Trừ phi anh có kế hoạch riêng, nếu không Tống Hàn Chương mà cậu biết sẽ không mặc cho người khác nắm quyền chủ động. Anh sẽ không đi theo kịch bản của bất cứ ai, Tống Hàn Chương chỉ thích tự tay viết kịch bản cho mình mà thôi.

Tên họ Trương này tùy ý bình phẩm người chơi của đội ngũ khác thực ra không phải bởi vì hắn lắm lời, hắn đang dùng cách này để tạo áp lực tâm lý cho bọn họ. Hắn phô bày ưu thế của bản thân, đề cập qua một số hiểu biết của hắn đối với bọn họ, lời trong ý ngoài ám chỉ “tôi còn biết rất nhiều thứ, bất kể là tính cách của anh, năng lực của anh, bí mật của anh tôi điều biết hết”.

Thứ ưu thế “tiên tri” này thoạt nhìn tưởng rằng rất hữu dụng, trên thực tế cũng chẳng dùng được bao nhiêu, thậm chí còn chẳng đáng tin bằng vũ lực của Lục Nhận. Cho nên hắn mới cố ý đem cái “ưu thế” này ra để đánh đòn tâm lý với bọn họ chứ không phải giấu kỹ nó đi, tìm cơ hội sau này lợi dụng nó ám toán đối thủ.

Đây là một kẻ địch xảo quyệt, sự bình tĩnh của Tống Hàn Chương đã giúp cậu chứng minh điều này. Thế nhưng rất đáng tiếc, hắn ta đã bại lộ một bí mật không mong muốn ngay khi vừa bắt đầu trò chơi – bí mật mà Tống Hàn Chương đã lập tức bắt được. Mặc dù hắn rất cẩn thận, cẩn thận đến gần như cố ý lảng tránh, thế nhưng có đôi khi bí mật và chân tướng chỉ hơn kém nhau một chữ mà thôi.

Hắn nói: Tôi cũng họ Trương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio