Thế nhưng, khi anh đang định luyện tập thì nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ từ cách đó hàng trăm mét. Thời điểm này, bên trong Tử Long phủ vẫn có không ít người đang hoạt động, một bước chân nhẹ nhàng vốn chẳng có gì to tát. Nhưng Ngô Bình thì khác, anh từng gặp không ít nhẫn giả, anh lập tức đoán ra bước chân này là của một nhẫn giả. Trong Tử Long phủ toàn là người của Lý Long Thần, làm sao có nhẫn giả được? Chẳng lẽ vẫn luôn có nhẫn giả mai phục ở đây? Sau đó, anh lại liên tưởng tới những kho báu mà đám quỷ Đông Doanh năm đó từng chôn ở nơi này. Chắc đến chín phần mười, đám người Đông Doanh kia vẫn chưa từ bỏ! Lúc này, tu vi của Ngô Bình về cơ bản đã hồi phục, thân mình anh nhẹ như làn khói, lặng lẽ rời khỏi căn phòng, tiến sát tới nơi phát ra âm thanh. Đây là một tiểu viện thanh tĩnh, hai chàng trai ăn mặc như người làm tạp dịch trong Tử Long phủ đang ngồi trong phòng. Một người trong số đó lấy ra chai rượu trắng, rót cho người kia một chén rồi khẽ hỏi: “Mujinto-kun, thời gian này, anh có phát hiện gì không?” Người đối diện lắc đầu đáp: “Bito-kun, Lý Long Thần dường như cũng không rõ vị trí của kho báu. Thế nhưng cái tên Ngô Bình hôm nay mới đến có lẽ biết điều gì đó, sau này, hai ta phải chú ý tìm manh mối trên người hắn ta nhiều hơn”. Bito đáp: “Những kho báu kia rất hệ trọng, nếu chúng ta có thể tìm được lối vào, đồng nghĩa với việc lập kỳ công cái thế cho Kogamon rồi”. “Tiếc rằng nơi đó được chính phủ canh chừng nghiêm ngặt, hai ta cũng không thể vào được”, nói đến đây, đôi mắt của Mujinto lóa lên một chút phấn khích: “Thế nhưng thời gian qua ta vẫn luôn nghiên cứu lịch sử dòng nước của khu vực này, phát hiện một việc rất thú vị”. Bito vội vàng hỏi: “Anh có phát hiện gì?” Mujinto tỏ vẻ khá đắc ý: “Tôi từng đọc huyện chí của vùng đất này, bên dưới ngọn núi kia, có một dòng sông ngầm. Dòng sông kia chảy bên dưới lòng đất, sau đó thông qua suối Ngũ Long đổ vào sông Tam Dương”. Bito hỏi: “Mujinto-kun, điều này liên quan gì tới nhiệm vụ của chúng ta chứ?” Mujinto đáp: “Bito-kun à, nếu chúng ta khai quật suối Ngũ Long rồi tiến vào dòng sông ngầm, như thế có phải sẽ đột nhập được vào ngọn núi không?” Bito liên tục xua tay: “Mujinto-kun, anh nghĩ xa quá rồi đấy. Trước hết không nói đến việc huyện chí kia giới thiệu đúng hay không, cho dù là đúng, khai quật cần bao lâu, liệu có kinh động tới người bản địa hay không, những việc này, chúng ta phải suy xét kỹ càng”. Mujinto khẽ thở dài: “Đúng nhỉ, suy nghĩ này non nớt quá, thế nên tôi không dám báo cáo với cấp trên”. Bito đáp: “Thôi vậy. Một khi báo lên, ngược lại sẽ bị cấp trên khiển trách”. Lúc này, Ngô Bình đang đứng trên nóc nhà, từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của hai kẻ này lọt vào tai anh. Không nằm ngoài dự đoán, người Đông Doanh vẫn luôn cài cắm gián điệp vào nơi này. Việc dòng chảy ngầm tồn tại bên dưới ngọn núi khiến anh thấy giật mình. Nếu phía Đông Doanh thực sự tiến vào lòng núi thông qua dòng sông ngầm thì đúng là không ổn. Anh suy tính trong chốc lát rồi đột ngột xông vào căn phòng, hai kẻ kia giật mình, đang định ra tay thì đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, sau đó ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, chỉ vài giây đã bị Ngô Bình điều khiển tâm trí. Dễ dàng biến hai kẻ này thành con rối, Ngô Bình hỏi: “Chúng mày là ninja của Kogamon?” Tên Bito kia đáp: “Đúng vậy”.