Ngô Bình hỏi: “Mục đích của chúng mày khi mai phục ở đây là gì?” Bito đáp: “Điều tra tất cả thông tin liên quan tới ngọn núi kia, đồng thời tìm cách đột nhập vào bên trong”. Ngô Bình hỏi: “Những thứ liên quan tới ngọn núi, chúng mày biết được bao nhiêu?” Bito đáp: “Từ sách cổ đã biết được, ngọn núi này từng tỏa ra ánh sáng đỏ vào lúc nửa đêm, chiếu sáng nửa vùng trời, chúng tôi cho rằng trong núi nhất định có báu vật”. Ngô Bình đã biết những thông tin này từ lâu, anh gật gật đầu: “Việc liên quan tới dòng sông ngầm, không được báo lên cấp trên, chúng mày tiếp tục ở lại đây, đừng để Kogamon nghi ngờ chúng mày”. “Vâng”, hai kẻ này đồng thanh đáp. Hai tên này tu vi không cao, chỉ là nhân vật tép riu, Ngô Bình chẳng hứng thú gì với chúng nên sau khi điều khiển xong là rời đi luôn. Quay về tiểu viện, anh lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra tiếp tục nghiên cứu. Qua nhiều ngày không ngừng mày mò, anh đã nghiền ngẫm được kha khá cách sử dụng tiên đỉnh Thuần Nhất, phần còn lại chỉ là thành thạo thôi. Thế nhưng, muốn sử dụng đỉnh thuốc thuần thục thì phải thực hành. “Trong tay mình có khá nhiều dược liệu, chi bằng luyện thử xem sao”, anh thầm nghĩ. Trước đó, anh tìm thấy lượng lớn linh dược thánh dược ở trong núi, có không ít phương thuốc có thể dùng để luyện tập. Nếu đã luyện tập, tất nhiên phải luyện từ phương thuốc đơn giản nhất. Thứ anh thu hoạch được nhiều nhất ở trên núi là nhân sâm, sau đó tới linh chi, bởi vì hai thứ linh dược này phân bố khá nhiều trong tự nhiên, cũng dễ bắt gặp nhất. Tất nhiên, nhân sâm và linh chi với số tuổi lớn cũng rất hiếm. Trong tay anh có tới vài trăm gốc nhân sâm và linh chi, đúng lúc có thể lấy chúng ra để luyện tập. Anh suy tính trong chốc lát, quyết định luyện chế Bồi Nguyên Tán. Dược liệu chính của Bồi Nguyên Tán là nhân sâm ba trăm năm trở lên, ngoài ra cần thêm một số thảo dược bình thường là có thể luyện được. Anh dự trữ không ít thảo dược thường dùng ở không gian Hắc Thiên, có thể lấy ra bất cứ lúc nào. Anh đứng trước tiên đỉnh Thuần Nhất, tay vỗ vào một vị trí nào đó của đỉnh thuốc, đỉnh thuốc phun ra một luồng sáng. Ngô Bình bốc một cây nhân sâm hơn ba trăm năm dược lực bỏ vào trong. Nhân sâm tiến vào đỉnh thuốc là tới thẳng một không gian gấp. Sau đó, với trận pháp và bố trí cơ giới phức tạp, nhân sâm ngay lập tức bị nghiền nát thành bột, mười mấy loại dược liệu chính trong thành phần mà anh cất giữ cũng được lấy ra, đồng thời được lưu vào trong các “con nhộng” khác nhau. Số lượng con nhộng cực kỳ nhiều, bên trong mỗi không gian chí ít có tới hàng vạn con nhộng, mỗi con nhộng có thể lưu trữ một loại thuốc. Sau đó, hai bỏ thêm mười ba loại dược liệu vào đỉnh thuốc, chúng lần lượt được sử dụng dược tính hữu dụng, sau đó Ngô Bình tập hợp chúng lại. Quá trình luyện thuốc vô cùng tiêu hao thần niệm, mười phút sau, một làn khói trắng bốc ra từ miệng đỉnh, bị Ngô Bình giơ tay tóm được, một số khói trắng co lại thành một loại thuốc bột, ước chừng hơn ba lạng. Anh dùng đầu lưỡi nếm thử một ít thuốc bột, sau đó nhắm mắt, cảm