Thể loại: cổ trang, cung đình, giang hồ, Đông phương huyền huyễn, trùng sinh, tu chân, sư đồ, niên thượng (bản chất là niên hạ), thoải mái không ngược, 1×1, cường cường, thâm tình trung khuyển công x ôn hòa đạm nhiên thụ, công sủng thụ, HE
Đây là thế giới được tạo ra cùng 7 thần và 7 ma gọi là thế giới huyền huyễn. Em thụ là một trong số 7 vị thần đó nhưng em thích phiêu diêu tự tại không màng danh lợi. đôi lúc bị người đời nghĩ là vị thần vô trách nhiệm. Trong một lần ngao du thiên hạ em đã gặp anh công lúc ảnh mới một tuổi bị thiên tai hại chết cha mẹ nhận làm đồ đệ.
Kể từ khi nhận thức được mọi việc thì anh công đã bắt đầu yêu em thụ mặc cho quan hệ thầy trò, cùng em vi hành giúp đỡ nhân gian vẫn luôn không ngừng khổ luyện, khát vọng có thể kéo gần khoảng cách sư đồ. Rồi 1 ngày 7 ma kéo đến, muốn tấn công vương triều Trung Thổ – mảnh đất do 7 thần gây dựng. Em thụ cùng 3 vị thần khác đứng ra muốn bảo vệ con người, nhưng 1 mụ thần trong đó vì ghen ghét em nên hại em 1 mình đi đối đầu với thất ma, cuối cùng cùng thất ma đồng quy vu tận.Anh công để tái sinh em không ngại nghịch thiên, gửi phần hồn phách còn sót của em đến thế giới khác nuôi dưỡng, sau đó lại kéo em xuyên trở về. Kiếp này em trọng sinh thành thất hoàng tử, vừa ra đời đã không còn mẫu thân, cũng chẳng có thế lực nào bảo hộ. Bất quá anh công giờ đã làm quốc sư, lại nhờ vậy mà được thể lấy cớ, xung phong vì em làm siêu cấp bảo mẫu.
Trái ngược với vẻ lãnh khốc cao ngạo đối người ngoài, anh lúc bên em chỉ có ôn nhu cùng sủng nịnh, thậm chí còn ẩn chút thành kính, mang tiếng chăm trẻ con mà cứ như phụng dưỡng cha mẹ lúc về già =.,= “Trông em” được 8 năm thì ảnh cấu kết với địch làm phản (thực ra cũng vì em thôi), 2 người đành tạm thời chia cách. 10 năm sau, em giả trang xuất thành vi vu, tình cờ gặp lại anh sau 1 số biến cố. (Nói vậy chứ chỉ có em mới chân chính “đã lâu không gặp” ảnh, còn ảnh thực ra vẫn chưa từng rời em nửa bước, vẫn luôn thậm thụt dõi theo em từ 1 xó xỉnh nào đó (_ _!!))
Bây giờ anh đã rất mạnh, có thể bóp chết bất cứ ai, cho dù kẻ đó là thần. Không chời đợi thêm, ảnh gọi mụ thần ác độc năm xưa xuống “nói chuyện”, bất quá chưa được mấy câu liền cho bả “ngậm miệng” vĩnh viễn, hoàn thành bước cuối cùng giúp em thập toàn trọng sinh. Em lúc này vừa mới nhớ lại, cũng biết được mối tình si đầy chấp niệm của đồ nhi với mình, chỉ là trong lòng tình thầy trò vẫn chiếm phần hơn nên chưa dám đón nhận.
Anh thì cũng không dám làm chuyện gì “khi sư diệt tổ” =))) vẫn đối em một mực tôn kính, chẳng hề thúc ép nửa câu, mặc kệ đã trả giá bao nhiêu để làm em sống lại, chỉ cần em mở miệng kêu phiền sẽ lập tức cuốn gói. Em đứng trước sự ôn nhu cùng tấm chân tình của anh hiển nhiên bị rung động, quyết định cùng anh “sống thử” xem thế nào, lần này không phải dưới thân phận thầy trò mà là người yêu :”>
chương 61: mặc nhiễm kinh niên [ hoàn ]