Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Không thể hơn được anh
Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm thấy vẻ mặt anh không chút biểu cảm, vì vậy cô liên tục xác nhận với anh rằng: “Ý anh là, anh không cần tôi đúng không?”
“Ừ” Phó Diệc Phàm lạnh lùng đáp lại một tiếng.
Tân Sơ Hạ lại hỏi: “Anh thật sự không cần tôi nữa sao?”
“Đúng.
Tục ngữ có câu, quá tam ba bận.
Mặc dù lúc này không thể nhìn ra là Phó Diệc Phàm đang vui hay đang giận, nhưng bàn tay to đang đặt bên cạnh chân đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Sau khi nhận được câu trả lời đã được xác nhận, Tân Sơ Hạ không khỏi nhướng mày nói: “Ừm, tôi cũng cảm thấy với thực lực của anh, thực sự hoàn toàn không cần tới sự giúp đỡ của tôi. Anh chỉ thiếu một bạn nữ đi cùng xinh đẹp tung hô cho anh mà thôi.”
Phó Diệc Phàm phớt lờ lời nói của cô.
Tân Sơ Hạ đưa tay lên, lắc lư qua lại năm ngón tay trắng nõn của cô, bật cười tJoe toét: “Vậy tôi sẽ quay lại tìm Luss”
Phó Diệc Phàm: ‘…
Tân Sơ Hạ nói dứt lời liền xoay người rời đi, nhưng mới vừa đi chưa được mấy bước, lại quay đầu lại, nhìn Phó Diệc Phàm đang đứng nguyên tại chỗ cũ như khúc gỗ, sau đó nói: “Đúng rồi, sau khi bữa tiệ tối nay kết thúc, anh không cần quan tâm đến tôi, Luss sẽ đưa tôi vì Phó Diệc Phàm thờ ơ nói: “Tôi cũng không có thời gian quan tâm đến cô” Vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi.
Quả nhiên!
Anh không hề cần đến cô!
Cô từ đầu tới cuối chỉ là vật làm nền cho anh!
Tân Sơ Hạ thầm thở dài trong lòng, vẻ mặt bất lực không thể làm gì hơn xoay người rời đi.
Mà ngay vào giây phút này, Phó Diệc Phàm đấm thật mạnh vào cây.
cột bên cạnh, khiến người phục vụ đi ngang qua giật mình hoảng sợ một phen.
Người phục vụ nhìn thấy cảnh này, vội vàng tiến tới hỏi han: “Thưa anh, anh có sao không ạ?”
“Rót cho tôi một ly nước đá, cảm ơn” Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói.
“Vâng ạ, xin anh vui lòng chờ một chút.”
Người phục vụ gật đầu rời đi, nhanh chóng rót một ly nước đá đưa cho Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm chỉ nhấp một ngụm, đặt chiếc ly lên trên khay trong tay người phục vụ, rồi một mình rời đi.
Tại đây, khi Tân Sơ Hạ trở lại trước mặt Luss, Luss đã vô cùng ngạc nhiên nhìn cô.
“Candy, tôi biết cô sẽ đến giúp tôi mà” Luss dương dương đắc ý nói.
Tân Sơ Hạ mím môi rồi nói: “Là mọi người chẳng ai cần tới tôi, tôi mới có cơ hội tới đây giúp anh, được chưa?”
“Anh ta không cần cô sao? Anh ta có thể xử lý Joe một mình được không?” Luss tỏ ra không thể tin nổi.
Tân Sơ Hạ gật gật đầu, nhưng trên mặt lại hiện một nụ cười: “Đúng vậy! Anh ta lợi hại vô cùng!”
“Nói cách khác, hai người chúng ta cùng tiến lên, cũng không lợi hại bằng anh ta?” Luss nghi hoặc.
Tân Sơ Hạ tự tin trả lời chắc như đỉnh đóng cột: “Đúng vậy”
Luss lại không đồng ý mà phản bác: “Tôi không tin rằng anh ta có thể một mình lo được phía Joe”“
“Trước tiên đừng quan tâm tới anh ta nữa, chúng ta hãy nói về anh đi! Anh định nhờ tôi giúp anh như thế nào?” Tân Sơ Hạ hỏi.
Luss giơ ngón tay với Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ dựa sát vào Luss hơn một chút và chăm chú lắng nghe.
Trên đại sảnh lầu hai, Phó Diệc Phàm vừa đi lên trên, đứng bên lan can dọc theo lối đi bộ, liền nhìn thấy trong đại sảnh tầng dưới, Tân Sơ Hạ và Luss đang đứng cùng nhau vô cùng thân mật.
“Tôi sẽ qua ngay” Phó Diệc Phàm gật đầu và một mình bước tới căn phòng VỊP kia.