Trong vũ trụ chẳng phân biệt được ban ngày hay đêm tối, tới lúc đi ngủ ngoại trừ binh sĩ phải trực thì phần lớn đều đi ngủ, việc Đường Vũ đi cùng đã được thông báo cho nhóm binh sĩ hành động cùng nhau lần này, khơi ra náo động nho nhỏ, nhưng mà cũng khích lệ không ít sĩ khí.
Nhiệm vụ lần này cực nguy hiểm, tuy rằng con của tướng quân Hardman cũng tự mình tiên phong nhưng phần lớn chiến sĩ thú nhân vẫn coi chính mình là vật hi sinh, đã quan niệm có đi không có về.
Mà gia nhập của Đường Vũ khiến cho lòng tin của các thú nhân tăng nhiều, chỗ thần kỳ của đối phương có lẽ có thể lại phát huy công hiệu, làm cho tất cả mọi người có thể sống sót trở về nhà!
Carl và Ares bị Đường Vũ dỗ nửa ngày mới tâm không cam tình không nguyện quay về giường ngủ của chính mình. Lần này tổng cộng phái đi chiến hạm phi hành, có chiến sĩ thú nhân, Courson là chỉ huy chiến hạm, chiếc chở người, chiếc còn lại mỗi chiếc chở người. Vì tiết kiệm không gian thu nhỏ thể tích của chiến hạm nên ngoại trừ hạm trưởng Courson mình phòng thì những người khác đều là ở tại phòng tập thể giống như giường nằm trên xe lửa, kể cả Ares cũng đối xử bình đẳng. Bởi vậy Đường Vũ chỉ có thể chen chúc ở cùng phòng với Courson.
Khẽ ấn vân tay thì cửa phòng liền mở ra, Courson đang ngồi ở trước bàn học viết nhật ký tinh hạm, bên cạnh còn có một đống tư liệu ảo đang mở ra.
“Em có thể coi không?”. Đường Vũ đi lên trước khẽ dò hỏi.
Một tay Courson kéo Đường Vũ vào trong lòng, hai tay không thành thật sờ tới sờ lui, “Coi đi, đều là tư liệu liên quan tới mục tiêu trùng tộc lần này”.
Đường Vũ lựa chọn coi nhẹ bàn tay to trên người, trực tiếp phóng lớn quang bình ảo chút, bên trên là tư liệu về mục tiêu trùng tộc ngài lần này.
Hình ảnh của trùng tộc ngài hơi giống sâu lông trên địa cầu, thân lớn khoảng m, hình bầu dục, đầu hơi bự, lưng hơi lồi ra, màu vàng xanh tới màu xanh biếc. Giữa lưng của thân trước màu tím hồng, thân nhìn nghiêng có sừng nhô ra, chính giữa lưng và đuôi màu đỏ tía xen kẽ. Tuyến lỗ khí bên hông có một đoàn điểm đỏ.
Những thứ trên người nó xem ra cũng rất sắc bén kinh khủng, càng làm cho lòng người sinh sợ hãi chính là miệng của nó, thoạt nhìn càng thêm hung tàn so với trùng tộc ve xanh.
Lực công kích của trùng tộc ngài cực mạnh, nhưng cũng may số lượng của chúng nó cũng không nhiều, hơn nữa chủng tộc chúng nó có nhược điểm lớn nhất là mỗi một năm đều có một hai ngày thời kỳ suy yếu, là ngày côn trùng trưởng thành phá kén ra để đẻ trứng, hơn nữa đẻ trứng xong sẽ lập tức chết đi, lúc này trùng tộc ngài con chưa trưởng thành, mà trùng tộc ngài lớn đẻ trứng rồi chết, thời kì giáp hạt (con lớn đã chết hết nhưng con nhỏ chưa kịp lớn) nên thực lực nháy mắt yếu đi rất nhiều.
Lúc Đường Vũ lật xem tư liệu hình ảnh của trùng tộc ngài thì đã cực bình tĩnh, cũng không cảm thất có kinh ngạc gì đối với lại xuất hiện côn trùng ngài có hại với cây trà địa cầu bị phóng lớn mấy lần, thế giới thú nhân và địa cầu tuyệt đối có mức độ liên quan nào đó, chỉ là lấy trình độ hiện tại của cậu thì không có cách nào để biết được.
Tìm kiếm nửa ngày thì Đường Vũ nghi hoặc nói, “Sao không có tấm ảnh trùng tộc ngài trưởng thành?”.
Courson nghe vậy thì nhíu mày, “Em biết chúng nó còn có hình dạng trưởng thành sao?”. Đôi tay đã duỗi vào trong quần áo của Đường Vũ cũng không định rút ra nữa.
Đường Vũ không được tự nhiên xoay người, cố gắng đặt lực chú ý lên trùng tộc sắp đối phó, “Biết hình dạng trùng trưởng thành thì rất lạ sao?”.
“Thời gian trùng tộc ngài trưởng thành sống chỉ có ngày, bình thường sống tại trong khu vực trung tâm của trùng tộc, hơn nữa môi trường sống bình thường của chúng nó có một loại đá bán sinh làm cho máy móc mất tác dụng cho nên rất khó chụp được tư liệu trùng tộc ngài trưởng thành, hiện nay có cũng chỉ là chiến sĩ thú nhân biết vẽ may mắn nhìn thấy rồi vẽ ra, sau đó vận may của thú nhân này cực tốt nên sống sót thoát khỏi trùng tộc ngài, mới đem tin tức trùng tộc ngài còn có hình dạng trưởng thành ra, bởi vì tư liệu không được đầy đủ nên cũng không có công khai, lần này bởi vì chấp hành nhiệm vụ đặc biệt cho nên cấp trên mới gửi tư liệu qua”. Nói xong không đành lòng nhưng phải rút tay ra nhanh nhẹn chọt quang bình mấy cái, hình ảnh xuất hiện ở trước mặt Đường Vũ.
Tài năng hội họa của thú nhân kia không tệ, vẽ bộ dáng trà ngài trưởng thành giống tới bảy tám phần. Thân dài khoảng mét, cánh trước mét, thân và cánh trước màu xám đỏ nâu nhạt, từ cánh trước tới đuôi có vằn nâu chìm.
Không biết thú nhân kia có phải xem hướng trước mặt hay không cho nên chỉ vẽ bộ dáng trà ngài trước khi trưởng thành, Đường Vũ nghĩ nghĩ chuyển hình vẽ ảo ra, tự mình chuẩn bị vẽ tranh, nhưng lang tộc thú nhân dưới thân kia càng lúc càng không thành thật, cậu không thể không mắng khẽ, “Đừng gây rối nữa! Làm việc chính đã!”.
Bộ dáng nghiêm trang ngày thường của Courson biến mất tăm, cả khuôn mặt chôn ở sau ót Đường Vũ, nghe được trách cứ của Đường Vũ thì cúi đầu cười, “Anh đang làm chính là việc chính”. Phát âm từ “việc chính” đặc biệt mờ ám, trong miệng phả ra hơi nóng làm cho sau ót kéo dài tới đáy lòng của Đường Vũ ngưa ngứa, làm cho cả người Đường Vũ hơi mềm nhũn.
Đường Vũ từ chối mấy lần nhưng chẳng những không có thoát khỏi ôm ấp của Courson, mà ngược lại Hán phục kiểu Trung Quốc trên người bị kéo tới lộn xộn, da thịt trắng nõn trần trụi bên trong lòi ra càng thêm kích thích con sói đói phía sau.
“Kệ anh, em tiếp tục……..”. Courson ngồi ở trước cái bàn ôm Đường Vũ vào trong ngực, cùng lúc vén vạt áo của Đường Vũ lên, kéo quần xuống, mà Đường Vũ ngồi ở trên đùi của Courson, nửa người trên dựa vào trên cái bàn, trước mặt là quang bình đang điều chỉnh bức tranh ma thực.
“Anh như vậy…….Em sao vẽ được chứ…….”. Đường Vũ run rẩy một chút, hiện giờ thân thể của chính mình càng lúc càng mẫn cảm, chỉ bị vuốt ve mấy lần thì biến thành cái dạng hiện tại này, hơn nữa bộ vị xấu hổ không thể nói ra kia cư nhiên cực phối hợp phân bố rất nhiều chất lỏng.
“Vẽ tranh nhanh lên! Nếu thật sự không vẽ được thì anh liền dừng tay là được, khuya rồi nên đi ngủ thôi”. Courson đột nhiên quân tử thu tay lại, còn thuận tiện sửa sang lại quần áo của Đường Vũ một chút, khiến cho Đường Vũ khóc không ra nước mắt.
Ngón tay hơi cứng ngắc ngoáy trên quang bình, Đường Vũ cảm thấy hơi thẹn, thúc giục nói, “Em vẽ là được, anh tiếp tục……..”.
Courson lộ ra nụ cười gian khi đạt được ý đồ, thuần thục cởi sạch Đường Vũ, trong chiến hạm điều chỉnh độ ấm để thân thể con người thoải mái nhất, chợt bị cởi bỏ quần áo thì vẫn là thấy hơi man mát.
Đường Vũ bị Courson ép buộc yêu cầu thành thành thật thật vẽ bức tranh, mà nửa người dưới của chính mình lại bị đối phương khống chế, loại cảm giác kích thích này ngược lại làm thần kinh của cậu càng thêm nhạy cảm, thân thể cực trống rỗng, mãnh liệt khát vọng có thứ gì đó có thể nhét vào cậu.
Courson không có để Đường Vũ chờ lâu lắm, cởi nút áo quân phục trung úy trên người, lộ ra dáng người khỏe mạnh rắn chắc bên trong, quần cũng chỉ là mở khóa kéo ra, cũng không có cởi hoàn toàn.
“Hô ——”. Hai người đồng thời phát ra tiếng thở dốc thoải mái, Đường Vũ bị va chạm theo tiết tấu, tay còn bị Courson ép phải tiếp tục vẽ bức tranh nếu không Courson sẽ không di chuyển.
Thân thể Đường Vũ mềm nhũn nên chỉ có thể ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị của Courson mà làm, nếu làm tốt thì Courson sẽ rủ lòng thương làm cho Đường Vũ càng thêm thoải mái.
Sau khi Courson rốt cục bắn tinh hoa vào trong cơ thể Đường Vũ thì cũng không sốt ruột đi ra mà đổi tư thế ôm Đường Vũ
Thở dốc, quân phục sĩ quan cấp uý trên người xuất hiện nhiều nếp nhăn, nhưng hành vi không rút ra của Courosn làm cho Đường Vũ khôi phục bình thường và có chút căm tức, biết tính cách Courson cực tự kiềm chế nên dừng lại rồi thì tất nhiên là không định lại làm bừa nữa, vì thế thường thường siết chặt hoa cúc kích thích Courson một chút, gây sức ép làm trung úy sói đầu đổ đầy mồ hôi.
Sau khi Đường Vũ rốt cục vẽ xong bức tranh, chậm rãi chuyên tâm thì cậu mới phát hiện tinh thần trong cơ thể lại khôi phục, có câu tới như thế nào, chưa tới số chết thì không chết, Courson trực tiếp ôm lấy Đường Vũ đi tới cạnh cửa sổ cao nửa người, để Đường Vũ dựa vào trên cửa sổ trong suốt đưa lưng về phía chính mình, sau đó gia tăng mã lực làm vận động.
Thông qua cửa sổ trong suốt cao nửa người thiết kế riêng của phòng hạm trưởng thì Đường Vũ có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của chiến hạm hộ tống bên ngoài, cũng không biết chiến sĩ thú nhân bên trong có nhìn thấy cảnh tượng dâm loạn trong chủ hạm hay không, lo lắng này làm cậu khẩn trương nóng nảy, phản xạ có điều kiện cứng ngắc thân mình, làm cho Courson thoải mái tới thiếu chút nữa mất đi lý trí…….
“Đây chính là bộ dáng trùng tộc ngài sau khi trưởng thành à?”. Courson ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bộ dáng đứng đắn giải quyết việc chung, nhìn thấy bức vẽ trong tay, mặt trên có thể nhìn rõ cánh trùng tộc ngài trưởng thành đen kịt, có đường vân nghiêng màu nâu chìm, cánh sau nâu xám, gần giống như hình tam giác, lông dài.
Đường Vũ nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Đúng vậy! Bức tranh này cho anh, em muốn đi nghỉ ngơi!”. Sau đó vịn eo, run run tiêu sái đi tới cái giường, hung hăng trừng mắt nhìn Courson, “Không cho phép tới đây, anh ngủ sàn nhà!”. Nói xong kéo chăn đi ngủ, tuy rằng là chính mình tự làm tự chịu nhưng cậu vẫn rất không cam tâm, vì sao sau khi sau khi chấm dứt chuyện này thì mỏi mệt vất vả đều là chính mình, bọn giống đực thú nhân ngược lại một đám càng thần thanh khí sảng!
Mũi của thú nhân rất nhạy, ngày hôm sau Đường Vũ không thể không chịu đựng ánh mắt lên án của Carl và Ares, cùng với ánh mắt trêu chọc của đám người Phi Âu, nhất là bộ dáng Phi Âu vẻ mặt đoán trúng, Đường Vũ mới ép hỏi mới biết được tên này cư nhiên lấy cậu và thú nhân bầu bạn đánh cược!
Chiến hạm bay rất nhanh, khoảng ngày đến khu nguy hiểm, mặc kệ con gấu và con hổ làm ầm ĩ ra sao thì Đường Vũ đều cắn răng không đáp ứng, tối đa hứa hẹn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ chơi đùa cùng bọn họ, mới hơi hơi trấn an được vị này, nhưng trừ việc đó thì hôn môi vuốt ve rất nhiều! Mịa! Đây rốt cuộc là chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm hay vẫn là hưởng tuần trăng mật vậy!
Đến ngày thứ thì mỗi bước đi của chiến hạm đều phải thật cẩn thận theo kế hoạch.
“Phía trước là mục tiêu vệ tinh Gama số , đếm ngược thời gian hạ cánh , ,……..”. Thanh âm máy móc lạnh như băng của chiến hạm vang lên, chiến hạm phi hành rốt cục xuyên qua không phận phòng ngự của trùng tộc ngài, an toàn tới gần vệ tinh xoay quanh tinh cầu trùng tộc ngài sống. Mặt sau của vệ tinh này vẫn đưa lưng về phía trùng tộc ngài, trở thành căn cứ đổ bộ tạm thời.
Lúc này mắt thường liếc mắt một cái có thể nhìn đến tinh cầu đối diện cũng không tính lớn, đều là màu cà phê. Courson đi tới bên người Đường Vũ, chỉ vào tinh cầu màu cà phê nói, “Tinh cầu này vốn là một mảnh xanh biếc, cực đẹp, đáng tiếc trọng lực và nhiệt độ cũng không rất thích hợp thú nhân ở lại thời gian dài, trước kia lúc chưa bị trùng tộc ngài chiếm cứ thì sẽ có bộ phận lính đánh thuê tinh tế hoặc là người lữ hành thỉnh thoảng tới tinh cầu này tiến hành tiếp viện. Hiện giờ em cũng thấy đó, sau khi trùng tộc ngài hoàn thành sinh sản thì tinh cầu này hoàn toàn trở thành tử tinh, chúng nó di chuyển quy mô, lại đi phá hoại tinh cầu xanh biếc xinh đẹp kế tiếp.
Đường Vũ gật gật đầu, “Thật ra em có chút không rõ, nếu vùng trung tâm của bọn trùng này bị phát hiện thì vì sao thú nhân không trực tiếp phái chiến hạm có vũ khí hạng nặng trực tiếp nổ tung tinh cầu sắp diệt vong này đi?”.
“Cái này liên quan tới mục tiêu chính nhiệm vụ lần này của chúng ta, tìm kiếm thứ cực quan trọng!”. Courson nhìn nhìn chung quanh đột nhiên khẽ nói, “Mục đích chân chính của nhiệm vụ chỉ có anh biết, nhưng mà đoán chừng Ares hẳn là cũng biết chút, tới lúc đó chúng ta phải đi vào vị trí trung tâm nhất của trùng tộc ngài, tìm được thứ đó mới có thể chính thức phát động tổng tiến công đối trùng tộc ngài!”.
Đường Vũ nghe vậy thì theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cái loại cảm giác khó chịu khi vận mệnh bị khống chế theo lời nói của Courson từ ở chỗ sâu trong đáy lòng hiện lên.