Túc Bảo mím môi, nhóc con còn chưa hiểu đạo lý là gì, chỉ cảm thấy dì tài xế trộm lốp xe giả làm không đúng. “Sao dì lại cầm tiền khám bệnh của bác ấy đi ạ, vậy bác ấy phải làm sao giờ?” Jastremski im lặng một lát rồi hỏi: “Tiền của ba ta cũng là tiền của ta, dựa vào đâu chưa có sự đồng ý của ta mà đã lấy ra tiêu sài?” “Hơn nữa, ngươi cho rằng ông ta chỉ có chút tiền kia thôi à? Chắc chắn ông ta còn giấu quỹ đen, chẳng qua không chịu đưa cho ta mà thôi!” Tất cả mọi người đều cạn lời. Đối với người nước ngoài thì khom lưng quỳ gối nịnh nọt đủ kiểu, với người thân máu mủ ruột thịt của mình thì lạnh lùng khắc nghiệt, oán trời oán đất, còn trộm cả tiền chữa bệnh của ba mình. Đến cả kỳ thi đại học còn không vượt qua được, còn muốn chinh phục thế giới. Đúng là bản thân không có bản lĩnh lại trách ông trời bất công! “Sau đó thì sao?” Túc Bảo tức giận hỏi: “Không phải ngươi đến thiên đường rồi a, sao lại quay về?” Jastremski lập tức im lặng, đầu óc xoay chuyển, hồi lâu sau mới nói: “Ngay từ đầu đúng là rất vui vẻ! Đàn ông nước ngoài tốt hơn đàn ông trong nước nhiều lắm, vừa chung tình vừa lãng mạn, dịu dàng săn sóc, lại còn rất galang…” Chẳng qua chưa vui vẻ được bao lâu, nó phát hiện visa của mình chuẩn bị hết hạn rồi. Hóa ra người đàn ông nước ngoài kia chỉ làm cho nó visa du lịch chứ không phải thẻ tích xanh! Đến hạn, FBI đến đuổi nó về nước, thế nhưng hai người kia đã tiêu sạch tiền Jastremski mang theo rồi, gã kia còn cao chạy xa bay… Trên người không một xu dính túi, không người quen, ngôn ngữ cũng không thông… Về thế nào? Hơn nữa, nó cũng không muốn rời khỏi đất nước xinh đẹp! Kỷ Trường cười lạnh: “Quả nhiên là ‘vừa chung tình vừa lãng mạn’, săn sóc đến từng chân tơ kẽ tóc luôn ấy nhỉ.” Nữ quỷ nhịn không được nói đỡ cho người nọ: “Nhất định là anh ấy có nỗi niềm khó nói gì đó thôi…” Đàn ông ở đất nước xinh đẹp đều trải qua nền giáo dục tiên tiến, người đã tốt nghiệp đại học sẽ không bao giờ làm ra chuyện vô trách nhiệm như vậy, chắc chắn là người ta có nỗi khổ riêng. Kỷ Trường cạn lời: “Chỗ nào cũng có cặn bã, sao ngươi biết người ta tốt hay xấu được.” Nữ quỷ lập tức phản bác: “Người ta sinh sống ở đất nước văn minh, đi vệ sinh đều ngồi bồn cầu, lịch sự, tao nhã! Không giống trong nước ngồi hố xí vừa hôi vừa xấu, chẳng khác gì mấy con khỉ… Từ những chi tiết này có thể thấy rằng chắc chắn người ta ở một đẳng cấp cao hơn chúng ta.” Người như vậy, sao có thể là cặn bã được? Hơn nữa, nó còn thường xuyên nhìn trộm cuộc sống của người khác, có quyền lên tiếng hơn bất cứ ai nhé! Mọi người: “…” Đúng là tư duy kỳ quặc… Nữ quỷ nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị: “Ta cũng muốn trải qua cuộc sống như vậy.” Vì vậy cho dù phải ngủ trên vỉa hè, rửa chén, lượm rác… Nó cũng không muốn quay về. Về nước chỉ tổ sống không bằng chết… Túc Bảo gật đầu: “Hiểu rồi, vậy nên dì đi ngủ vỉa hè, rửa chén, nhặt rác rồi?” Jastremski biện minh: “Ta chỉ đang theo đuổi ước mơ của mình mà thôi!” Tô Tử Du trợn mắt, vâng vâng vâng, chỉ cần được ở lại đất nước xinh đẹp thì làm gì cũng được, dù có bị người khác giẫm đạp lên tôn nghiêm cũng cảm thấy bản thân thượng đẳng hơn đồng bào mình! “Sau đó… Ta không chờ được nữa, không có visa làm gì cũng khó khăn, có người nói có thể làm thẻ giúp ta, nhưng cần mười vạn!” Nó thật sự không có tiền! Vì thế, nó nghĩ cách liên lạc với ba mẹ trong nước, bảo bọn họ lập tức gửi tiền qua đây. Kết quả bị FBI phát hiện, thi hành lệnh cưỡng chế ép nó về nước! Những người bị cưỡng chế quay về đều được nhà nước chi trả hết chi phí, thế nhưng Jastremski không những không cảm thấy bản thân đã liên lụy đến đất nước mà ngược lại, nó còn trách móc nơi chôn nhau cắt rốn đã kéo chân mình. Thế là nó quậy tung trời ở sân bay. Mộc Quy Phàm lạnh lùng liếc mắt, dửng dưng nói: “Ta nhớ ra rồi, người phụ nữ gào lớn ‘Ta là người nước M, là người thượng đẳng’ là ngươi nhỉ!” Đối phương mặc quần áo cũ mòn sờn rách nhưng dáng vẻ lại cao cao tại thượng, chửi đổng vào mặt nhân viên an ninh, còn tay đấm chân đá, mắng họ là người hạ đẳng. Sau đó anh cũng không biết Jastremski bị tổ chức ngầm bắt trói lại như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc gặp lại, nó vẫn liên tục hô hào “Ta là người nước M, dám động vào tôi, nước M sẽ xử phạt các ngươi!” Vậy nên khi lão đại tổ chức kêu anh giết một người để bày tỏ lòng trung thành, anh đã lựa Jastremski. Ánh mắt Mộc Quy Phàm tối sầm, giống như đang nhớ lại ký ức không tốt. Nữ quỷ oán giận: “Long Quốc đúng là kém cỏi, hủ lậu! Vừa bẩn thỉu vừa hôi thối!” Jastremski bị mắc kẹt trong nước không thể rời đi, điều này khiến nó vô cùng đau đớn, chỉ có thể đến quán bar để tìm kiếm một chút không khí tự do của đất nước xinh đẹp. Kết quả lại bị người ta chuốc thuốc mê vác đi! Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đã bị bắt cóc, thế nhưng nghe nói đích đến là đất nước xinh đẹp, nó lại trở nên hào hứng, muốn thông qua con đường này trở về đất nước xinh đẹp. Ai ngờ du thuyền lại hỗn loạn hơn nó tưởng, chẳng ai sống được trong hoàn cảnh đó hết. “Vậy nên ta kháng nghị dữ dội…” Mọi người: “…” Bị trói còn kháng nghị hoàn cảnh không tốt, quả nhiên là loại không có đầu óc. “Đúng lúc đó, mấy gã đàn ông xăm kín tay đi tới…” Chả biết vì sao mà bọn họ bắt đầu giằng co, một gã trong đám yêu cầu tên ẻo lả giết người để chứng minh tên đó thật lòng muốn nhập bọn chứ không phải vì ý đồ riêng. “Kết quả tên ẻo lả kia lại chọn ta!” Nữ quỷ không đầu tức giận đến run rẩy: “Con dao đó… Con dao chặt dưa hấu… Dài như vậy…” Đối phương kéo lê con dao, phần lưỡi ma sát với sàn boong tàu phát ra tiếng xoèn xoẹt, dọa nó sợ run như cầy sấy. Đây cũng là lần đầu tiên nó hạ thấp tư thái, đi cầu xin loại người hạ đẳng trong suy nghĩ của nó. Thế nhưng đối phương không buông tha. “Đến khi tỉnh lại, ta thấy đầu và cơ thể đã chia làm hai…” Nữ quỷ u oán nói: “Ta không cam lòng, ta không tin thế mà mình lại chết như vậy!” Nó không chịu rời đi, nghĩ hết cách này đến cách khác gắn đầu mình lại, cứ thế lặp lại quá trình tử vong trên chiếc du thuyền ngày qua ngày, chỉ muốn được trở về đất nước xinh đẹp… Túc Bảo thở dài, trong lòng cứ thấy nao nao, bé cũng không rõ cảm xúc đó là gì nữa, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng, lại trộn lẫn với một chút buồn bực… Kỷ Trường nhìn cục bột nhỏ, đặt tay lên lưng bé, thầm động viên. Đối diện với cuộc sống muôn màu muôn vẻ, ngay cả người lớn cũng khó thể giữ được bình thản chứ nói chi Túc Bảo chỉ là một cô bé nhỏ xíu… Trải qua bãi bể nương dâu, nhìn hết thế gian muôn màu, đến cuối cùng có giữ được tấm lòng ban sơ hay không… Ngay cả Kỷ Trường cũng không chắc chắn bản thân có thể làm được. “Thôi!” Hắn dịu dàng nói: “Lần này sư phụ giúp con một phen…” Túc Bảo gật đầu: “Dạ.” Tô Tử Du bỗng hỏi: “Chờ đã, con còn có một chuyện chưa rõ… Dì, dì đến phòng con giữa đêm hôm làm cái gì? Rồi còn sang phòng Túc Bảo nữa?” Nữ quỷ nhìn Tô Tử Du, tấm tắc: “Vốn dĩ ta đang mang thai, thế nhưng vì quá mệt mỏi nên sảy mất rồi. Nếu đứa trẻ vẫn còn sống, chắc chắn nó sẽ là một cậu bé đẹp trai ngời ngời. Da trắng tóc vàng mắt xanh… Ngoài ra thằng bé cũng sẽ có một cái đầu thông minh sáng sủa, giống y như ngươi vậy đó, ha ha!” Tô Tử Du: “…” Cậu cảm thấy đây là lần mình bị xúc phạm nặng nề nhất! “Vậy nên đừng nói dì đến phòng con giữa khuya là vì muốn đầu con nhé?” Tô Tử Du hỏi. Nữ quỷ gật đầu như đúng rồi: “Bingo~ Hì hì… Một cái đầu thông minh như vậy, ta muốn có lắm.” Ngay khi Tô Tử Du cho rằng Jastremski muốn lấy đầu cậu vì con nó thì không ngờ nữ quỷ lại nói: “Một cái đầu thông minh như vậy, nếu ta gắn lên cổ, chắc chắn ta cũng sẽ trở nên khôn ngoan sắc sảo.” Như vậy, đến khi nó tới đất nước xinh đẹp có thể dựa vào trí óc và vẻ ngoài tìm một người đàn ông tốt hơn…