Tô Tử Du sởn hết cả da gà da vịt, chỉ tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng, khoa tay múa chân trên đầu thôi mà cậu đã rùng mình rồi. “Cái đồ, cái đồ biến thái!” Nhóc Tử Du không kìm được chửi ầm lên. Nữ quỷ không thèm để ý tới lời chửi mắng của cậu, vẫn ngoác mồm cười khục khặc. Túc Bảo sực nhớ ra một chuyện, lại hỏi: “Đúng rồi, sao dì lại theo ba con về thế ạ?” Nữ quỷ này chết trên boong du thuyền ở một vùng biển xa xôi, đáng lý ra không thể nào về được. Bấy giờ nữ quỷ mới nhìn về phía Mộc Quy Phàm một cách oán hận. Mộc Quy Phàm không chờ nó nói gì đã hờ hững bảo: “Địa điểm làm nhiệm vụ của ba lần này là trên biển, tình cờ lên chiếc du thuyền kia, chắc nó cứ thế mà theo ba về đấy.” Nữ quỷ ôm đầu nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm, từ cổ họng bật ra những tiếng ồm ồm, nhếch mép thành một nụ cười vô cùng rùng rợn. “Ngươi nói dối.” Nữ quỷ cười khục khặc: “Ngươi sợ con gái ngươi ghét ngươi, sợ ngươi chứ gì… Khà khà khà…” “Nhóc con, để ta kể cho ngươi nghe. Trên du thuyền, ba ngươi đã sát hại người vô tội, một con bé tuổi xấp xỉ ngươi trốn trên xe hắn… bị hắn ‘Đoàng!’… bắn một phát súng đấy…” Nữ quỷ ôm đầu mình, diễn tả lại cảnh vỡ đầu. “Thê thảm lắm, thê thảm lắm!” “Một đứa trẻ thì có tội tình gì chứ?” “Thế mà hắn vẫn nỡ lòng xuống tay, ba ngươi là một tên ác ma đấy! Khà khà khà!” “Nhờ chuyện đó mà ta mới phát hiện ba ngươi chính tên ẻo lả đã chém đầu ta khi xưa…” Thế là nó bám theo anh về đây. Ban đầu nữ quỷ không thể ra khỏi vùng biển đó thật, nhưng nó đã không còn bị giam cầm nữa kể từ khi nuốt chửng linh hồn của bé gái chết thảm kia. Đương nhiên nó phải cảm ơn Mộc Quy Phàm vì điều đó rồi. Nữ quỷ ôm đầu, cử động cơ thể làm phát ra tiếng rắc rắc đáng sợ, mắt cứ nhìn chòng chọc vào Mộc Quy Phàm. Tình cờ đó lại là hướng đặt máy quay, Tô Tử Du sợ tới mức lưng cứng đờ vì cái nhìn đăm đăm của nó. Trong chốc lát, nữ quỷ bỗng dưng gào thét chói tai, hóa thành một luồng sát khí màu đen rồi bị thu vào hồ lô linh hồn. Túc Bảo giơ bàn tay nhỏ bé lên, lặng lẽ nhìn sợi dây đỏ và hồ lô linh hồn trên cổ tay. Khuôn mặt bé không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, điềm tĩnh đến mức khiến người ta rùng mình. “Túc Bảo ơi?” Mộc Quy Phàm nhanh chóng lại gần chỗ bé. Túc Bảo vẫn còn bị bủa vây bởi tâm trạng u ám, mất mát và giận dữ ấy, bé thẫn thờ nhìn Mộc Quy Phàm. Lòng Mộc Quy Phàm trĩu nặng, anh mím môi: “Túc Bảo, để ba giải thích đã.” Bé con vẫn hiểu lầm anh ư? Bé sợ anh… Sau này không còn gần gũi với anh nữa ư? Ngay sau đó, Mộc Quy Phàm đột nhiên thấy Túc Bảo nhắm nghiền mắt, ngã vào lòng Kỷ Trường. Mộc Quy Phàm vội vàng bước tới, kịp thời ôm chầm bé về trước khi bé ngã xuống. Do không xem màn hình máy quay nữa nên anh không nhìn thấy Kỷ Trường, vươn tay ôm lấy Túc Bảo rồi đi ngay. Kỷ Trường chỉ thấy một bàn tay vồ tới, thế là bé con trong lòng không thấy đâu nữa. Kỷ Trường: “…” Này có biết phép lịch sự là gì không đấy? Quỷ trong nhà đã bị bắt đi sạch, bấy giờ Tô Tử Du mới thật sự yên lòng. Hồi nãy thần kinh cậu căng như dây đàn nên bây giờ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, chân cậu cũng bủn rủn cả ra. Tô Ý Thâm vác theo hòm thuốc vừa tới trước cửa, đã thấy Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi ra ngoài. “?” “Đợi đã…” Tô Nhất Trần giữ chặt em trai: “Không cần đuổi theo, Túc Bảo không có việc gì.” Anh đã nhìn thấy sư phụ của nhóc con ở trong video, nhìn thì có vẻ cũng đối xử với Túc Bảo rất tốt nên có lẽ đối phương sẽ không để Túc Bảo xảy ra chuyện gì đâu. Tô Tử Du buồn ngủ dụi dụi hai mắt: “Chú út à, sao chú lại chậm chạp thế…” Tô Ý Thâm nói: “Nửa đêm có ca bệnh cần điều trị gấp, chú vừa đi được nửa đường đã nhận được điện thoại từ ba con rồi.” Người bệnh bị anh đẩy lại cho chủ nhiệm khoa hết, xe lái như đang bay, lốp xe cũng toé lên tia lửa, cuối cùng cũng về đến nhà. Nhưng chuyện đang diễn ra trước mắt là như nào vậy? Tô Ý Thâm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Nhất Trần vỗ vai Tô Ý Thâm, cất bước rời đi. Tô Tử Du theo sát phía sau, ôm máy quay phim, cũng vỗ vỗ… Cánh tay của Tô Ý Thâm (bởi vì không cao như vậy). Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại Hân Hân vẫn đang ngủ ngáy khò khò. Ngoài ra còn có một người giúp việc đang nằm bất tỉnh ở trên mặt đất. Ngay sau đó chú Nhiếp đi tới, kéo người giúp việc rời đi. Tô Ý Thâm: “???” “????” ** Ánh mặt trời sáng bừng, Hân Hân mơ mơ màng màng bò dậy, ngây ngốc nhìn Tiểu Ngũ ở bên ngoài ban công. Một lúc lâu sau bong bóng buồn ngủ mới vỡ tung, cô bé nhìn trái nhìn phải. “Ơ, Túc Bảo đâu rồi nhỉ?” Cô bé bò dậy chạy ra ngoài, lại phát hiện bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ. Hân Hân mờ mịt, ngủ một giấc dậy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn thấy quản gia, Hân Hân lập tức hỏi: “Bác Nhiếp ơi, Túc Bảo đâu rồi ạ?” Chú Nhiếp làm động tác im lặng: “Tiểu thư Túc Bảo đang bệnh, đừng ầm ĩ…” Hân Hân đợi và đợi, nhưng đợi cả một ngày cũng không thấy Túc Bảo tỉnh lại, sắc mặt của những người lớn trong nhà cũng càng ngày càng trầm… ** Túc Bảo không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại trời vẫn còn tối. Bé khó hiểu bò dậy, nhìn một vòng xung quanh. Đây là đâu vậy? Kỷ Trường khoanh chân ngồi giữa không trung, thấy Túc Bảo trợn mắt, hắn gập sách lại: “Tỉnh rồi à?” Hắn bay qua, sờ lên trán Túc Bảo. Túc Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ, lầu bầu nói: “Sư phụ, người cũng đâu phải là con người, không cảm nhận được nhiệt độ, người sờ như vậy thì có cảm giác được gì không ạ?” Kỷ Trường thuận thế vươn ngón tay ra chọc vào đầu bé: “Sư phụ mà còn cần phải cảm nhận nhiệt độ hả? Con vừa nhấc mông lên là ta đã biết con muốn đánh rắm rồi, chỉ cần sờ trán con là ta sẽ biết được con có khoẻ hay không.” Túc Bảo cười ha ha: “Sư phụ, có ngài mới đánh rắm í!” Kỷ Trường bật cười lắc đầu. Nhóc con này, phun ra một ngụm máu lại hao tổn tâm trí quá mức, bản thân bé ngủ ngáy khò khò nhưng cả nhà đều bị bé doạ sợ chết khiếp. Lúc này cửa bị đẩy ra, bà cụ Tô bưng một chén cháo thịt nạc rau cải đi vào, hương thơm phả vào mặt. “Túc Bảo, con tỉnh rồi à?” Bà cụ Tô vui mừng nói. Nước miếng của Túc Bảo ứa ra, bé chỉ cảm thấy cực kỳ đói bụng, vừa nuốt nước miếng vừa nói: “Bà ngoại ơi, con đói bụng quá đi.” Bà cụ Tô lại mừng đến phát khóc: “Được, được được, bà ngoại sẽ đi làm món ngon cho con!” Túc Bảo lập tức giơ tay lên: “Con muốn ăn cà tím kho tộ, còn có gà kho tương, và cả và cả, thịt bò thái sợi… Không đúng, bò khô thái lát… Cũng không đúng…” Bà cụ Tô cười nói: “Là thịt bò khô thái lát mỏng.” Túc Bảo gật đầu nhỏ lịa lịa: “Dạ dạ!” Bà cụ Tô nhìn nhóc con tràn trề sức sống, trái tim treo lơ lửng mới tạm hạ xuống. Bà ấy cẩn thận lau nước mắt, quả thật rất sợ bé cưng ngoan ngoãn vừa mới trở về của mình cũng sẽ rời bỏ bà ấy như vậy… Túc Bảo thấy bà cụ Tô khóc, vội vàng ôm lấy bà ấy mềm mại nói: “Túc Bảo lại làm bà ngoại lo lắng phải không ạ? Con xin lỗi bà ngoại!” Bà cụ Tô càng không kìm được nước mắt. Bé ngoan của bà thật là ngoan ngoãn! Nếu lại “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, bà ấy sẽ không chịu nổi mất. “Túc Bảo, phải thật khoẻ mạnh!” Bà ngoại xoa đầu Túc Bảo: “Phải lớn lên trong vui vẻ hạnh phúc và bình an vô sự…” Nếu có thể dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy sự bình an vô sự cho nhóc con, bắt bà ấy phải chết luôn ngay bây giờ cũng được. Túc Bảo: “Dạ dạ! Bà ngoại cũng vậy nhé.” Bà cụ Tô cong môi cười: “Bà ngoại già rồi, không lớn được nữa!” Túc Bảo kiên định nói: “Bà có thể!” Cuối cùng bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười thật to. “Được được, bà ngoại cũng sẽ lớn lên cùng với Túc Bảo.” Một già một trẻ nhìn nhau, đều nhếch miệng cười toe toét. Sau khi bà cụ Tô xuống dưới tầng, Mộc Quy Phàm lập tức bước vào. “Túc Bảo?” Anh khẽ gọi. Sự kiêu ngạo và ngang ngược bướng bỉnh thường ngày đã biến mất, bóng người cao lớn đứng chắn trước cửa, cánh tay buông thõng xuống hai bên, môi cũng mím thành một đường thẳng giống như một bé ngoan to xác đã làm sai vậy. Túc Bảo do dự một chút, hỏi: “Ba, có phải ba gặp rắc rối gì rồi không? Đối phương muốn chúng ta đền bao nhiêu tiền vậy ạ?” Mộc Quy Phàm: “?”