Chương 4694 Đây là sự yên lặng xuất hiện trước cơn bão. Lần này chỉ sợ cô đã gây chuyện lớn rồi! “Có thể chứ?” Quan Triều Viễn lại lần nữa nhìn về phía Tô Lam. Tô Lam sửng sốt, vô cùng gian nan gật đầu: “Đương… đương nhiên có thểi” Bài diễn thuyết của Quan Triều Viễn kéo dài chừng một giờ. Không có bất kỳ chuẩn bị gì, cũng không có bất kỳ bản thảo gì. Chỉ dựa vào thời gian chừng 5p đồng hồ trước khi bắt đầu buổi diễn thuyết để đưa ra đại cương ý tưởng. Mỗi một câu nói của anh đều hết sức sâu sắc, không có bất kỳ câu nói nhảm nào. Ngay cả Tô Lam ngay từ đầu vốn sợ hết hồn hết vía, cũng cảm thấy thú vị vô cùng. Nhìn Quan Triều Viễn chói lọi trên giảng đài. Dường như Tô Lam đã hiểu rõ vì sao đám thiếu nữ dưới đài kia lại bày ra đôi mắt hình trái tim. Tục ngữ nói, người đàn ông đẹp trai nhất khi nghiêm túc chuyên chú. Mà hiện tại Quan Triều Viễn vừa có tài vừa có tiền, vừa có dung nhan tuyệt thế. Đương nhiên cũng thành người đẹp trai tới cực hạn! “Làm một thương nhân, tố chất quan trọng nhất là gì?” Vừa lúc đó, đột nhiên Quan Triều Viễn ném ra một vấn đề. Trong lúc nhất thời đám người ở dưới đài sôi nổi nhấc tay muốn đứng lên tiếp lời. Chẳng qua sau khi ánh mắt Quan Triều Viễn khoan thai đảo một vòng, lại rơi xuống trên người Tô Lam. Khóe miệng anh thoáng cong lên, tạo thành ý cười khiến người say mê: “Không bằng hiện tại mời trợ lý lâm thời của tôi trả lời câu hỏi vừa rồi đi!” “Nghe nói em là người phụ trách văn phòng truyền hình Kim Bài của công ty MQOI” Tô Lam lập tức ngơ ngác ngồi đó. Cô thật không ngờ vào lúc này Quan Triều Viễn lại nhắm thẳng đầu mâu về phía mình. Trong lúc nhất thời, đám người sôi nổi ném tới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét. Lâm Thúy Vân vội vã dùng cùi chỏ đẩy cô: “Tô Lam, ông xã nhà cậu đang điểm tên cậu đó, tranh thủ hoàn hồn, hoàn hồn đi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam hơi đỏ lên, có chút khó khăn đứng dậy. Chẳng qua cô lại sửng sốt hồi lâu vân không thể mở miệng được. Khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên: “Theo tôi được biết, em là người phụ nữ giỏi giang đã tốt nghiệp đại học Lan Ly, chẳng lẽ vấn đề cơ bản như vậy em cũng không biết?” Tô Lam dùng sức cắn môi, rốt cục vẫn lớn tiếng trả lời: “Là thành tín.” “Em còn biết thành tín à, ha hai” Ánh mắt Quan Triều Viễn khoan thai nhìn chằm chằm cô. Nhìn tới sau lưng Tô Lam túa đầy mồ hôi lạnh.