Chương 4695 Sao cô có thể không biết, tên khốn Quan Triều Viễn này đang cố ý khiến cô khó chịu. Đây là anh đang khinh bỉ cô không biết giữ chữ tín, lừa dối anh mà thôi! “Rất tốt, hy vọng cô Tô Lam đây có thể thống nhất giữa nhận thức và hành động.” “Nếu không, một khi mất thành tín rồi, con đường tương lai sẽ rất khó đi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!” Sau khi Quan Triều Viễn nói xong những lời này, anh lại dời mắt đi. Ngay sau đó, một đoạn diễn thuyết khiến đám người cảm thấy chưa thỏa mãn đã kết thúc. Tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân mình có thu hoạch lớn sau khi nghe bài diễn thuyết của anh. Cũng chỉ có một mình Tô Lam còn đang dại ra ngã ngồi trên ghế. Cô có dự cảm xấu. Sợ rằng ngày tháng sau này của mình sẽ không tốt đẹp chút nào. Diễn thuyết kết thúc, Quan Triều Viễn cự tuyệt tất cả yêu cầu xin chụp ảnh kí tên… Một mình anh lạnh lùng rời khỏi từ phía sau đài. Nhưng cho dù anh cao lãnh như vậy, những nữ sinh kia vẫn không oán giận chút nào, thậm chí đôi mắt mỗi người còn biến thành hình ngôi sao. Cảm thấy anh thật khốc chết. Tô Lam thì sao, cô ấy cầm balo của mình lên. Nhanh như chớp đuổi tới bên cạnh Quan Triều Viễn. Xe của Quan Triều Viễn đang đậu trong bãi đậu xe chuyên dụng của lãnh đạo trường học. Tô Lam bám theo một đoạn. Sau khi Quan Triều Viễn lên xe ngồi, cô lập tức mở cửa xe chui vào ghế lái phụ. Bầu không khí cực kỳ lúng túng. Sau một hồi im lặng, đột nhiên Quan Triều Viễn nói chuyện: “Không có gì để nói thì xuống xe.” Tô Lam đang căng thẳng không biết nên nói gì cho phải đột nhiên kinh ngạc nhảy lên. Cô vội vàng đeo dây an toàn cho mình. Hai tay năm chặt vặn vẹo trước mặt, dáng vẻ đánh chết cũng không chịu xuống xe: “Về chuyện này, em có thể giải tìIGhlT g8 Quan Triều Viễn nhìn thẳng về phía trước, mí mắt cũng không liếc lấy một chút. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên †ay của mình: “Em có một phút đồng hồ” “Thật ra, thật ra trước đó…” Dưới tình thế cấp bách, Tô Lam không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Quan Triều Viễn lại lạnh lùng: “Còn năm mươi lăm giây.” “Quan Triều Viễn, anh kiên nhẫn nghe em nói một chút đi!” “Năm mươi giây.” “Chuyện là như vầy, vài ngày trước em nhận được điện thoại của Lâm Thúy Vân.” “Cậu ấy nói hiệu trưởng Lý cần em làm trợ lý.” “Trước đây nếu không nhờ hiệu trưởng Lý, em không cách nào thuận lợi tốt nghiệp Đại học Lan Ly, cho nên em mới đồng ý.” “Sau khi đồng ý em mới đi điều tra tư liệu, biết đối phương là tổng giám đốc tập đoàn Lê Hoa…”