Chương
“Tôi… tôi thấy cô là không biết sống chết, cô biết tôi là ai không? Tôi là Thích Cẩm Nhi, con gái nhà họ Thích, thế mà cô lại dám đối xử với tôi như thế. Tôi liều mạng với cô…”
Cô đã bao giờ phải chịu oan ức như thế, tức đến đỏ mặt, dùng cả chân tay vừa đánh vừa đạp về phía cô.
Cô cách cô ta quá gần, nên không tránh được, đúng lúc này, một người ở phía sau xông đến, mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng.
Mà Thích Cẩm Nhi lại đạp lên bắp chân Cố Thành Trung, mà Cố Thành Trung không nhúc nhích chút nào.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy sự quan tâm rồi hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em không sao, anh…còn anh thì sao?”
Cô căng thẳng hỏi lại.
“Anh không sao, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chiếc váy anh đặt cho em, bị cô Thích này nhìn trúng, sau đó cãi nhau, không cho em đóng gói mang đi, còn đánh cả nhân viện cửa tiệm, em đã quay lại rồi, có chứng cứ trong tay.”
“Ừm, gọi bảo vệ đi.”
Anh nhàn nhạt nói.
“Không… không thể được. Cô ấy là con gái nhà họ Thích đó, nhà cô ấy có cổ phần ở đây, thực sự là không đắc tội được…” Nhân viên cửa hàng gấp gáp nói.
Thích Cẩm Nhi nghe thế, đắc ý nhìn bọn cô.
Cô ta không ngờ rằng lại gặp được người đẹp trai như vậy, suýt chút nữa bị câu mất hồn phách rồi.
Chỉ đáng tiếc, người đẹp trai như vậy lại ôm người phụ nữ nhạt nhẽo như thế, không có chút thẩm mỹ nào, làm gì có được vóc dáng xuất sắc như bản thân chứ.
“Nhà họ Thích, theo như tôi biết thì nhà họ Thích do Thích Tuấn làm chủ.
Vợ ông ta nắm giữ quyền, bọn họ chỉ có một đứa con trai, và một người con gái vừa công khai. Tôi thấy cũng không phải cô.”
“Thích Tuấn là bác cả tôi, nhà họ Thích đương nhiên là do người phụ nữ đó làm chủ, nhưng nhà tôi cũng có cổ phần.”
“Chỉ có % cổ phần tis tẹo đó thôi sao? Trong tay bác cô nắm % cổ phần kìa.”
Sắc mặt Thích Cẩm Nhi bỗng chốc trâm xuống.
“Thứ cho tôi nói thẳng, tôi chính là coi thường cô, % cổ phần đó cũng không phải là của cô, cô đây là lấy lông gà làm lệnh tiễn sao? Hay là cáo giả oai hùm? Cô là ai chứ? Dám tranh quần áo với vợ tôi? Cô xứng sao?”
“Anh nói cái gì? Anh dám nói lại lần nữa sao?”
Thích Cẩm Nhi tức đến xì khói, sắc mặt biến thành màu gan heo.
Cô ta dậm chân, tay chỉ vào mặt anh, phẫn nộ hét lên.
“Sao nào? Đến tiếng người cũng nghe không hiểu sao?”
“Anh! Tôi liều mạng với anh.”
Thích Cẩm Nhi phẫn nộ cực điểm, trực tiếp cầm lấy bình hoa trang trí trên quày bán hàng, hung ác đập vỡ.
Bọn họ bất ngờ, không kịp tranh đi, nhưng phản ứng theo bản năng của đàn ông lại là lấy lưng đỡ lấy bình hoa, ôm khư khư lấy Hứa Trúc Linh trong lòng.
Bình hoa rơi trên lưng anh, âm thanh vang lên, ngay sau đó rơi xuống đất.
Bình hoa không nhẹ, lông mày Cố Thành Trung bỗng chốc nhăn lại, thậm chí phát ra một tiếng rên nhẹ.