Chương
Chỉ cần nhà họ Trình có con nối dõi thì giấu giếm bí mật này cũng có sao đâu?
Hai người cũng đồng ý cho Thích Vận trở về nuôi nấng Thích Vân Xuyên.
Suốt thời gian đó Thích Vân Xuyên chỉ biết đứng tê liệt, bị bọn họ nhìn tới nhìn lui, ánh mắt anh ta trống rỗng.
Anh ta rõ ràng là con trai nhà họ Thích, nhưng chớp mắt một cái lại phải đến một gia đình khác.
Chu Đình đứng cách đó không xa nhìn, cô ta là người có thể hiểu tâm trạng của Thích Vân Xuyên nhất. Lúc trước cô ta cũng rất buồn bã, bố mẹ nuôi nấng cô ta hai mươi năm thoắt cái đã thành bố mẹ nuôi. Bây giờ nan đề mà Thích Vân Xuyên gặp phải, đó chính là bố của mình là một tên cầm thú ra vẻ đạo mạo. Sự chào đời của anh ta cũng không vẻ vang, anh ta thà rằng mình là đứa con nhặt được cũng không muốn có một người bố như thế.
“Cháu ơi, cháu về với bà, bà thấy cháu gầy quá, để bà nấu món ngon cho cháu, đảm bảo sẽ nuôi cháu trắng trẻo mập mạp mới thôi.”
“Các người đều đồng ý cả rồi, giờ tôi nói chuyện được rồi chứ?”
Thích Vân Xuyên di chuyển đôi mắt vô thần, nó từ từ khôi phục sự sáng trong. Anh ta lạnh lùng nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại chăm chú nhìn Thích Tuấn, có điều Thích Tuấn lại vô tình né tránh ánh mắt của anh ta.
Đây là biện pháp duy nhất có thể dẹp yên ân oán giữa hai nhà, nếu như không có ai biết chân tướng thì còn tốt, có thể xem như chưa có gì xảy ra.
Còn nếu đã xảy ra, ông ấy chỉ có thể lựa chọn Lư Thanh Vân, chỉ cần không làm tổn thương Thanh Vân, ông ấy có thể làm bất cứ thứ gì.
“Cho dù có lưu lạc đầu đường tôi cũng sẽ không về nhà họ Trình đâu.”
“Cháu đang nói mê sảng gì vậy?
Nhà họ Trình mới là ngôi nhà thật sự của cháu.”
“Nhưng mẹ tôi còn ở nhà họ Thích!
Con trai hai ông bà làm chuyện xấu xa, sinh ra đứa con hoang là tôi, các người không thấy hổ thẹn mà còn cười đùa cợt nhả. Tôi căm ghét nhà họ Trình, căm ghét cái họ này, căm ghét vẻ mặt xấu xí của các người. Con trai các người không thích cô tôi, các người không trách cứ con mình, ngược lại còn bắt tay làm khó cô của tôi.”
“Cô tôi cắn răng hầu hạ các người, chăm sóc các người hai mươi năm, kết quả các người lại đuổi cô tôi ra khỏi nhà. Con trai các người thích mẹ tôi, biết rõ mẹ tôi là vợ của bạn mình, nhưng vẫn khăng khăng xuống tay, vượt qua giới hạn đạo đức pháp luật, ông ta vốn dĩ không phải là người! Tôi có một người bố như vậy thật là đáng xấu hổ.
Nhưng mà cũng không trách được, biết bố mẹ ông ta là kiểu người gì rồi thì cũng chẳng khó đoán ra được Trình Thịnh là loại người tởm lợm như thế nào.”
“Cháu đang nói cái gì thế? Đừng nói hươu nói vượn.”
Nháy mắt bố mẹ nhà họ Trình cảm thấy mất hết thể diện, bởi vì lời nói của Thích Vân Xuyên thật sự quá khó nghe.
“Người khác không dám nói là bởi vì họ giáo dưỡng tốt, còn như cô của tôi, bị các người khinh rẻ nhiều năm như thế cũng không nói xấu các người nửa câu là vì cô tôi yêu Trình Thịnh. Mà tôi không có giáo dưỡng là vì tôi con mẹ nó là một đứa con hoang! Các người không biết xấu hổ thì sao tôi phải cho các người thể diện?”
Giờ phút này Thích Vân Xuyên hoàn toàn bùng nổ, lạnh lùng nhìn hai ông bà nhà họ Trình.
Anh ta là một đứa con hoang, phải giữ thể diện cho ai nữa?