Chương
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy bản thân dơ bẩn, cả máu lẫn xương đều dơ bẩn, anh ta chỉ ước giá như Trình Thịnh đừng sinh ra mình.
Thậm chí anh ta còn muốn đi đào mộ, hoặc là đuổi theo xuống địa ngục để hỏi ông ta, vì sao năm đó ông ta có thể làm một chuyện cầm thú như thế chứ?
Hiện tại anh ta còn muốn tự sát, anh †a không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Thích Vận nghe những lời đó xong bèn đi tới cầm lấy tay Thích Vân Xuyên.
“Không ngờ tôi lại hồ đồ suốt hai mươi năm, loại trưởng bối như hai người không xứng để tôi kính trọng. Cho dù Vân Xuyên là con cháu nhà họ Trình thì cũng không nên để cho nhà họ Trình nuôi nấng. Anh trai chị dâu tôi nuôi nó lớn khôn như vậy, đưa đến chỗ các người, bị các người dạy hư thì tôi chết muôn lần cũng không hết tội. Vân Xuyên vấn là con cháu nhà họ Thích tôi, không ai nuôi thì tôi nuôi.”
“Các người đến từ đâu thì cút về đó.” Thích Vận cũng bùng nổ, nghĩ bản thân đã ngu hiếu nhiều năm, những câu nói của Thích Vân Xuyên nháy mắt đã đánh thức mình.
Nháy mắt ông bà họ Trình cảm thấy mất hết mặt mũi, trong mắt bọn họ thì những người trước mắt này dù sao cũng thuộc hàng con cháu, hơn nữa Thích Vận ở với Trình Thịnh nhiều năm mà chẳng có lấy một đứa con.
Trước đây từng có hai lần, đều là cháu trai béo mập, nhưng không ngờ lại không giữ lại được.
Người phụ nữ sao chổi này đã khắc chết cháu trai của bọn họ, lại còn khắc chết con trai của họ nữa.
Bây giờ hai ông bà bọn họ cuối cùng cũng có hy vọng, nhà họ Trình không đến mức không có người nối dõi, dù thế nào cũng phải mang Thích Vân Xuyên về.
“Thích Vận, con nói chuyện với bố mẹ chồng kiểu gì thế? Thích Vân Xuyên vốn dĩ chính là con nhà họ Trình, nếu như các người không sợ mất thể diện, vậy bọn tôi dứt khoát làm lớn chuyện này vậy.”
“Bọn tôi là người già goá bụa, không có con cái, chỉ còn lại mỗi đứa cháu trai này, các người còn muốn cướp ư? Cũng may con trai tôi thông minh, để lại hậu duệ cho tôi, bằng không chỉ dựa vào cô liệu nhà họ Trình bọn tôi còn hương khói nữa không?”
Đến nay Thích Tuấn vẫn luôn im lặng không tham dự, bởi vì ông ấy không quan tâm những chuyện này, ông ấy chỉ lo lắng Lư Thanh Vân.
Có điều nghe những lời khốn nạn đó, rốt cuộc ông ấy không ngồi yên được.
Cái gì gọi là thông minh?
Loại chuyện xấu xa vô sỉ này, bọn họ không lấy làm hổ thẹn, vậy mà còn đắc chí nữa.
Bị làm tổn thương vẫn luôn là người nhà họ Thích, em gái của ông ấy, vợ con của ông ấy…
Tất cả đều là tội nghiệt do một mình Trình Thịnh gây ra, dựa vào đâu mà bọn họ phải gánh vác.
Thích Vận nói đúng, không thể giao con cho bọn họ, loại trưởng bối như vậy thì giáo dục con cái kiểu gì, e là sẽ xuất hiện một Trình Thịnh thứ hai. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ông ấy tiến lên một khoảng vừa phải, túm lấy cổ áo của mẹ Trình Thịnh, làm cho bà ta hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy.
“Ông… Ông làm gì thế? Muốn xúc phạm người bề trên đấy à?”
“Xúc phạm người bề trên? Bà mà cũng xứng làm bề trên của tôi? Nhà họ Trình không có quan hệ họ hàng với nhà họ Thích, em gái của tôi hả cho nhà các người xem như môn đăng hộ đối, không phải là trèo cao. Cho các người thể diện mà các người còn không chịu, có mặt mũi gì kêu gào ở chỗ của tôi?”
“Con trai các người thông minh? Có tin tôi cho các người đi gặp tên Trình Thịnh thông minh kia ngay bây giờ hay không? Cho các người gặp lại nhau dưới âm tào địa phủ!”