Chương
Ngôn Phúc Lâm cau mày, giọng nói trở nên lạnh lùng, thắng thắng dùng giọng điệu ra lệnh đuổi người trước mặt mình.
Những lời này giống như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân, dập tắt cảm xúc mãnh liệt của cô ta, thậm chí không còn một tia hy vọng nào.
Ánh mắt của cô ta dần mờ đi, cô ta đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt rưng rưng.
Cô ta quay người bỏ đi, sau khi ra ngoài mới dám khóc lên.
“Lâm Thư…”
Hứa Trúc Linh nhìn cô ta với vẻ lo lắng, vội vàng đuổi theo.
Lâm Thư lao ra khỏi tòa nhà, lúc cô ta đang đứng đón xe bên đường, Hứa Trúc Linh mới đuổi kịp.
“Lâm Thư, cô không sao chứ.”
“Cô Linh, cô nói đúng. Tôi trở thành bạn gái của anh ấy hoặc trở thành người xa lạ. Thay vì ở lại làm thư ký sẽ được gần bên anh ấy nhưng mọi thứ đều không thuộc về tôi. Cảm ơn cô đã khai sáng cho tôi, tôi cũng đã hiểu ra, cho dù tôi ở bên anh ấy thêm hai năm, thậm chí mười năm, anh ấy cũng sẽ không thích tôi.’ “Cho dù anh ấy biết tôi thích anh ấy, anh ấy cũng sẽ không động lòng với tôi.
Tôi… tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy nữa, tôi biết mình nên làm gì tiếp theo.”
Vừa nói dứt lời, cô ta che mặt khóc lóc rồi lên xe taxi.
Hứa Trúc Linh cũng không ngăn được nữa, Ngôn Phúc Lâm thật là không biết cách nói chuyện, vừa mở lời thì đã như nói chuyện với trời rồi, vậy còn chơi gì nữa?
Cô hơi luống cuống rồi tức giận quay về phòng làm việc.
Còn Ngôn Phúc Lâm, anh ta cũng có hơi phân tâm, cô vào lúc nào anh cũng không biết.
“Anh, anh đang làm cái gì vậy? Một cô gái tốt như vậy lại bị anh chọc tức rồi bỏ đi.”
“Anh không thích cô ta, thậm chí anh không biết rằng cô ta thích anh.”
“Ngay từ đầu người ta đã thích anh rồi, nếu không thì học thức người ta cao như vậy, tại sao lại tìm đến đây làm thư ký? Tại sao mỗi ngày cô ta đều ăn mặc như một cô gái bốn mươi vậy. Hai năm trước khi em đến công ty của anh chơi, nhìn thoáng qua cũng biết Lâm Thư thích anh rồi, nhưng anh lại không biết.
Không ngờ hai năm trôi qua rồi, anh vẫn không thay đổi chút nào, cuối cùng vấn không biết. Trong vòng hai năm qua, em không biết cô ta đã cho anh bao nhiêu cơ hội, nhưng anh vân chỉ coi cô ta là một thư ký. Anh, anh để tâm chút đi. Cũng tốt, nếu anh nói ra, sẽ không làm lãng phí thanh xuân của cô ta.
Anh… được rồi, được rồi, chuyện tình cảm của anh em không thể ép buộc, anh tự mình suy nghĩ đi.”
Hứa Trúc Linh tức giận đến mức muốn nổ tung nhưng cũng đành bất lực, dù sao đây cũng là vấn đề tình cảm cá nhân, không ai có thể ép buộc si được.
Tuy nhiên, cô cảm thấy Ngôn Phúc Lâm cũng không phải là không có tình cảm với Lâm Thư, nếu không tại sao anh ta lại quan tâm đến cấp dưới như vậy.
Chỉ là tính cách Ngôn Phúc Lâm thẳng thắng, anh ta không ý thức được điều đó.
Cô chỉ sợ, vì anh ta ngu nCốc mà bỏ lỡ mối quan hệ tình cảm này.
Ai có thể cam tâm tình nguyện đợi anh ta lâu như vậy mà không hề oán trách hay hối hận chứ?
“Anh à, nếu anh cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi đến long trời lở đất đến nổi anh không chấp nhận được thì mong anh hãy nhìn nhìn nhận lại tình cảm của mình “Sẽ không có gì thay đổi.”
“Em cũng mong là như vậy.”
Cô khẽ thở dài, xoay người rời đi.