Chương : Không Cho Phép Cô Chạy Trốn
Lẽ nào tất cả những chuyện này đều do mẹ anh ở sau lưng sắp xếp sao? Nếu là như vậy thì việc Tô Thắm rời đi nhất định cũng có liên quan tới bà!
Hiên Viên Thần hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình phục lại cảm xúc đang kích động trong lồng ngực, anh rất rõ nguyên nhân vì sao bà lại làm như vậy, còn không phải là hy vọng anh ở bên Lâm Băng Nguyệt hay sao.
Bà tìm Tô Thám khi nào? Đã nói với cô những gì? Tim Hiên Viên Thần tựa như bị xiết chặt lại, đau đến mức khiến anh phải thở dốc thêm lần nữa.
Tô Thắm đã chịu đựng áp lực như thế nào trước khi quyết định rời khỏi anh đây chứ?
Nếu là như vậy, vậy thì tất cả những lời cô nói đều là lừa anh sao, cô nói cô không yêu anh có phải cũng là giả không?
Hiên Viên Thần lập tức kết nói tới dãy số của Lý Sâm.
“Thưa ngài.” Giọng nói của Lý Sâm truyền tới.
Tô Thắm đang ở đâu?” Hiên Viên Thần trực tiếp hỏi, bởi vì anh có cảm giác rằng có lẽ Lý Sâm đã biết hết mọi chuyện.
Lý Sâm nghe được giọng nói lạnh lùng của anh thì lập tức không dám giấu diềm nữa.
“Thưa ngài, Tô Thắm đang ở thành phố F và sẽ rời đi sau bốn ngày.”
Ánh mắt của Hiên Viên Thần hiện lên một tia yêu thương mãnh liệt, cô gái ngốc này, vậy mà lại dám buông bỏ hết tất cả, lẽ nào cô cho rằng mình có thể chạy thoát được sao?
“Thay tôi điều tra rõ địa chỉ của cô ấy, chính xác địa chỉ khách sạn cùng với vị trí hiện tại của cô ấy.”
“Ngài tổng thống ngài muốn làm gì?”
Tôi muốn đi tìm cô ấy.”
“Ngài không thể xuất ngoại.”
“Bí mật sắp xếp cho tôi, đây là sở trường của ông mà không phải sao, mau chóng đi sắp xếp cho tôi!” Hiên Viên Thần ra lệnh xong liền cảm thấy hơi thở ứ động trong ngực tựa như đã biến mắt.
“Tô Thắm em có biết hậu quả của việc lừa tôi là gì không? Em nhất định sẽ không thể chịu được điều đó.” Hiên Viên Thần cắn răng nói, anh có một loại kích động đó chính là muốn trừng phạt cô thật nhiều.
Đời này của anh chưa từng bị phụ nữ lừa gạt bao giờ, cô là người đầu tiên.
Bộ trưởng Lý của Bộ từ thiện sau khi nghe xong điện thoại của Hiên Viên Thần liền cảm thấy mình cần phải báo cáo chuyện này cho phu nhân Trình Tuyết Lam, ông trực tiếp nối máy tới số của Trình Tuyết Nam.
“Lão Lý, chuyện gì vậy?” Giọng nói ân cần của Trình Tuyết Lam truyền tới.
“Phu nhân, ban nãy tổng thống đã đích thân gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm một vài vấn đề có liên quan tới Tô Thám.”
“Ừm! Nó hỏi cái gì?” Trình Tuyết Lam thở dài một hơi, tựa như có chút bắt đắc dĩ.
Đến cuối cùng vẫn là bị đứa con trai này phát hiện ra sao? Bà cũng không nghĩ là bà sẽ giấu anh lâu được.
“Ngài ấy hỏi tôi có phỏng vấn qua Tô Thắm không, tôi không có cách nào để nói dối nên đã nói cho ngài ấy biết chuyện Tô Thám là do bà đề cử vào Bộ từ thiện, phu nhân tôi sẽ không gây ra phiền toái gì cho bà chứ?”
“Bỏ đi, dù sao đây cũng là sự thật, không có vấn đề gì đâu.”
“Dạ! Vậy tôi không quấy rầy bà nữa.” Bộ trưởng Lý cúp điện thoại.
Trình Tuyết Lam đang ở vườn hoa, thưởng thức những bông mai vừa mới nở trong vườn, bà thở dài một hơi, hỏi người hầu bên cạnh: “Có nhận được điện thoại của con trai tôi không?”
“Thưa phu nhân, không có.”
Trình Tuyết Lam có chút cười khổ, con trai bà đã biết bà ở sau lưng sắp xếp bao nhiêu việc như vậy, thế nhưng vì sao lại không gọi điện thoại để chất vấn bà?
Kể từ sau khi con trai bà bắt tay vào việc đất nước tới nay, bà ngày càng không hiểu anh, tất nhiên là bà biết làm vương của một nước, suy nghĩ nhất định rất khó lường.
Bắt luận là gì đi chăng nữa thì Trình Tuyết Lam cũng không muốn đùn đầy trách nhiệm này, bà cũng thấy áy náy với Tô Thắm cho nên mới sắp xếp cho cô một vị trí có tiền đồ như vậy.
Cũng vì vị trí này mà con trai bà mới phát hiện được ra đầu mối, từ đó điều tra ra được người đứng sau là bà!
Đứa con trai này chính là quá mức thông minh, mới có mấy ngày ngắn ngủi liền điều tra được rõ ràng như vậy.
Chỉ là hiện tại bà có chút bận tâm, con trai biết được chuyện Tô Thắm chỉ vì bất đắc dĩ nên mới rời đi, nó sẽ làm thế nào? Trình Tuyết Lan cau mày lo lắng, bà hy vọng nó sẽ đưa ra một lựa chọn đúng đắn nhất.
Bờ biển nước F.
Sau khi đợi thủy triều lui xuống Tô Thắm lại đi qua hưởng thụ chà sát lớp cát mịn nơi đây, cô thích đi chân trần dẫm lên lớp cát mềm mại sạch sẽ bên bờ biển, thi thoảng cũng sẽ nhặt một vài cái vỏ sò làm kỷ niệm.
“Chị.” Ở phía sau bỗng truyền tới một giọng nói ấm áp.
Tô Thắm ngây người, quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Dương cũng đang đi chân trần đi tới, gọi cô một tiếng chị.
Ôn Dương ăn mặc trẻ trung, để đầu đinh, khiến cho cả người tỏa ra hơi thở sạch sẽ, tràn đầy hơi thở thanh xuân mà ấm áp.
Chàng trai như vậy chính là kiểu người được các cô gái săn đón nhiều nhất.
“Sao em lại tới đây?” Tô Thám vì câu chị này của cậu mà vui vẻ hòa nhã hơn một chút.
“Em vừa thấy chị ở đây nhặt vỏ sò nên muốn qua nhặt chung với chị, dù sao thì bây giờ cũng là thời điểm vui nhất ở bãi biển.” Ôn Dương cười nhe ra hàm răng trắng bóc.
“Chị chỉ đi tản bộ một chút thôi.” Tô Thắm cũng chả phải là thật sự muốn nhặt cái gì.
“Chị, có phải chị gặp phải chuyện gì đau lòng không? Em thấy chị chỉ có một mình nên em rất lo lắng cho chị.” Ôn Dương đi tới bên cạnh cô, trong ánh mắt sạch sẽ đó thể hiện rõ sự lo lắng.
Tô Thắm mím môi cười: “Không có!”
Ôn Dương lại không tin, có điều, bây giờ cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ bởi vì Tô Thắm không hề ghét bỏ sự tiếp cận của cậu.
Ở với cô như vậy cậu liền cảm thấy rất vui.
Tô Thắm tiếp tục đi về phía trước, Ôn Dương đi theo bên cạnh cậu cũng không quấy rầy cô, cũng không nói chuyện tựa như một người bạn tri kỳ.
Tô Thắm cũng không chán ghét cậu, bởi vì con người luôn khao khát sự ấm áp, đối với cô mà nói thì Ôn Dương chỉ là một người lạ tốt bụng mà thôi.
Lý Sâm căn cứ theo yêu cầu của Hiên Viên Thần lập tức điều tra hành tung của Tô Thắm, rất nhanh sau đó liền có được tin tức của Tô Thắm.
Tô Thắm đang ở một khu nghỉ dưỡng trên biển của đất nước F, là khách sạn năm sao, hơn nữa lại còn là một bãi cát độc lập.
Giờ đây Lý Sâm đang vô cùng sầu não, ông lo rằng Hiên Viên Thần sẽ lập tức đi qua đó tìm cô.
Thế nhưng với thân phận của anh thì tuyệt đối không thích hợp với việc đi lại lung tung, cho dù có là một chuyến đi bí mật đi chăng nữa thì nó cũng sẽ kèm theo một mức độ nguy hiểm nhất định.
Trong lúc Lý Sâm vẫn còn đang do dự thì Hiên Viên Thần gọi điện thoại tới thúc giục.
“Hỏi thăm được chưa?” Hiên Viên Thần trực tiếp hỏi.
“Đã hỏi thăm được rồi, chỉ là thưa ngài, ngài có thể gọi Tô Thắm về mà không cần thiết phải tự mình qua đó tìm cô ấy.” Lý Sâm đề nghị nói.
“Cô ấy là thật tâm muốn rời khỏi tôi, cho dù tôi có gọi cô ấy về đi chăng nữa thì ông cảm thấy cô ấy sẽ về sao?”
“Mệnh lệnh của ngài cô ấy nhất định sẽ không dám phản kháng.”
“Không, tôi không muốn dùng thân phận của mình để bắt ép cô