Chương 767 Tần Phong cúi đầu, siết chặt di động, nói: “Ông chủ…… “ “Giờ Đề đô, 16:25 phút chiều, bệnh viện truyền tới thông. báo, Diệp tiểu thư được tuyên bồ tử vong. “Bộp.” Laptop rớt nhào trên mặt đất, trực tiếp vỡ thành hai nửa. “Cậu nói lại lần nữa.” “Ông chú, Diệp tiểu thư……. Đã chết. Là sinh non dẫn tới xuất huyết quá nhiều, lúc đưa đến bệnh viện đã HH muộn, không được cứu chữa kịp IÌNĐ Tạ Trì Thành đột nhiên bắt lấy cổ áo Tân Phong, hai mắt đỏ bừng. khuôn mặt tuân tú lúc này cũng trở nên vặn vẹo. “Cậu nói dối!” Tần Phong gần như không dám đối diện với ánh mắt anh, âm thanh như nghẹn trong cô họng, nhưng vân nói rõ từng câu từng chữ: “Ông chủ, Diệp tiêu thư đã chết. Tôi hiện tại sẽ Sắp xếp máy bay cho anh, hiện tại trở VỀ…… GÓI có, thể kịp thời gặp nhau lần Cuôi cùng.” Tạ Trì Thành vung một quyền qua đó, mặt Tần Phong nghiêng qua một bên, khóe môi cũng chảy xuỗông một tia máu. “Nói cho tôi biết, đó là giả.” “Ông chủ, Diệp tiểu thư đã chết.” Tạ Trì Thành ngắn ra, cánh tay bắt lấy cổ áo Tần Phong đang run rây. Một bóng người nhỏ vọt tới dưới chân anh, dùng hết sức lực toàn thân, hết đấm lại đá, thậm chí ngay cả các thê võ học được cũng quên mắt, chỉ biết dựa vào bản năng mà xé gặm căn. Không ai khác chính là Tiểu An. Khi cậu bé nghe được lời chú Tần Phong nói, hoàn toàn mơ hô. “Oa hu hu hu! Ông trả lại mami cho tôi! Ông trả lại mạmi cho tôi!! Khón kiếp, ông thật khốn kiếp!! Hu hu hu Tạ An gào khóc thật to, giọng đã khản cả đi, đôi mắt đỏ bừng, cậu bé không ngừng đánh đấm daddy, cuối cùng, trực tiệp quỳ rạp trên mặt đắt, lớn tiếng khóc lóc. “Mami, manmi…… Tạ Trì Thành buông tay ra, láo đảo vài bước, một tay ôm mặt, đôi mắt trừng lớn. “Không có khả năng, cô ấy sẽ không chết.” Tần Phong thấp giọng nói: “Tôi hiện tại sẽ sắp xếp máy bay.” Một bên là tiểu tiêu thư đang phẫu thuật, một bên là phu nhân đã được tuyên cáo tử vong, cho dù Tân Phong vốn trần định tự nhiên cũng phải hoảng loạn chỉ trong chớp mất. Mà Tạ Trì Thành…… Anh đắm mạnh một quyền lên vách tường. Sức lực rất mạnh, như là không cảm giác được đau đón. Một đấm lại một đắm, cho đến khi trên vách tường màu Trắng xuất hiện màu đỏ rực. Anh giống như con thú bị vây giữ, dần dần khủng hoảng phát rô. Sao cô có thể chết được?! Sao cô lại có thê chết được ?I Cô làm thế nào…… mà nỡ rời đi!!! Tạ An ngân người dừng tiêng khóc, nước mất vẫn luôn tuôn rơi, cậu bé nhìn vào phòng phẫu thuật, bỗng nhiên ôm lây thân mình, run rẫy nói: “Em gái nhật định là cảm nhận được mami đã xảy ra chuyện, nên mới phát bệnh như Vậy…… Manii…… Tạ An mơ hồ quay đầu, nhìn về phía daddy nhà mình, ánh mắt hoàn toàn mắt đi độ âm, Người cha cậu bé vẫn luôn kính ngưỡng cho là mục tiêu phấn đấu, dường như đã sụp đồ trong khoảnh khắc này “Tôi hận cha, daddy.” Cậu gần từng câu từng chữ nói.