Chương
Điều tôi muốn tố cáo, chính là ông vì muốn ổn định cái ghế chủ tịch Hoắc Huyễn, tự tay giết chết người đàn bà đã theo ông chịu khổ nhiều như vậy! Ông còn giả mù sa mưa nuôi lớn con của bà ấy… Thế nhưng kết quá, chính là muốn móc hai quả thận của nó, cứu vị chủ tịch phu nhân danh chính ngôn thuận kia của ông!”
Lục Xuyên Mạn thở hồng hộc, chẳng khác nào một cái ống vỡ: “Thế nào, chuyện khiến người khác sởn tóc gáy này, mấy chuyện trả thù vui nhất, tôi đảm bảo cổ phiếu Hoắc Huyễn của ông có thể một đêm tụt xuống tận rãnh Mariana đấy! Đến lúc đó tô sẽ lại lấy thân phận con riêng thảm thương xuất hiện để giáo dục hiện thực, ông cảm thấy, đến lúc đó những giám đốc sĩ diện kia, có thể tha cho ông bao lâu?”
Lục Xuyên Mạn nói xong, tựa vào chiếc ghế salon sau lưng mình, ổn định hô hấp, lại lộ ra một nụ cười giả tạo: “Bố, bố già rồi, Hoắc Huyễn cũng nên thay đổi rồi”
Hoắc Trình Viễn bị một tiếng “bố”
không chút ý tốt nào của anh ta kích thích, bàn tay to gân guốc, năm lấy khay trà, đột nhiên bật cười.
“Ồ? Tao lại không biết, nhiều năm như vậy, mày vẫn cảm thấy, là tao mưu hại mẹ ruột của mày, phải không?”
Lục Xuyên Mạn trợn mắt nhìn, khàn cả giọng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng sao? Hoắc Trình Viễn, cái tên đạo đức giả, hèn hạ nhà ông! Vì trèo cao, ngay cả người phụ nữ đã sinh con trai cho ông cũng xuống tay được! Khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi… Bà chỉ muốn ra ngoài tìm một công việc, có thể giúp tôi đóng học phí thôi! Ông là cái cái thá gì, giết vợ làm chứng sao? Hoắc Trình Viễn, ông không sợ bị sét đánh à?!”
Nhắc tới chuyện năm đó, cùng với người đàn bà đã sinh Lục Xuyên Mạn cho ông ta, ánh mắt yếu ớt của Hoắc Trình Viễn thoáng dừng lại, thần kinh căng thẳng cũng bắt đầu hiện lên vẻ dịu dàng.
Người phụ nữ kia…
A…
Bà ấy thông minh như vậy, cố gắng như vậy, tốt đẹp như vậy, thế nhưng sinh cọn cho Hoắc Trình Viễn, lại ngu dại đến vậy!
Chuyện cho tới bây giờ, Lục Xuyên Mạn vậy mà lại cho rằng người giết mẹ ruột của mình là Hoắc Trình Viễn!
Dần dần, vẻ mặt của Hoắc Trình Viễn biến thành biểu cảm chế giễu thương hại.
Ngoài mặt tuy ông ta vẫn cười, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu lần trước chưa thể giết chết mày, vậy thì lần này, bố tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nữa, con trai ngoan của bố.
Lục Xuyên Man đến cũng có chuẩn bị, anh ta nhìn ánh mắt âm hiểm củaHoắc Trình Viễn, lấy lá bài tẩy của mình ra.
“Nói thật với ông, toàn bộ chuyện trong quá khứ của ông, tôi đã biên tập thành một bài báo tỉ mỉ xác thực, đầy đủ chứng cứ, thêm mắm thêm muối.
Nếu như hôm nay, tôi không đúng hạn đi khỏi nhà của ông, vậy thì đàn em mà tôi phân bố khắp thành phố, trong sáng mai, sẽ truyền tin này đi. Chủ tịch Hoắc, ông biết mà, nói dối nửa thật nửa giả, như vậy, đám người ô hợp kia sẽ dễ dàng tin tưởng không chút nghỉ ngờ.”
Hoắc Trình Viễn được uy hiếp như vậy, nụ cười trên mặt đột nhiên có vài phần thật lòng thật dạ.
Một giây trước ông ta vẫn còn coi thường Lục Xuyên Mạn ngu dốt, bây giờ lại lật lọng thừa nhận sự tâm huyết của Lục Xuyên Mạn.
Con của Hoäc Trình Viễn… Dù sao vẫn nên thừa kế một chút khí chất của ông ta mới đúng.
Vào giờ khắc này, Hoắc Trình Viễn thay đổi chủ ý.
Lục Xuyên Mạn nhất định sẽ quậy cái ao nước này càng thêm tục, đến lúc đó chưa biết ai chết vào tay ai, còn có cái mà xem.
Hai bên giằng co hồi lâu, Hoắc Trình Viễn mới cầm điện thoại lên bấm một dãy số mã hoá.
“Đêm nay, tôi muốn đưa hai người ra nước ngoài, một lớn một nhỏ, tin tức và thân phận mới không thành vấn đề, đến địa phương tôi đã thông báo để tiếp ứng”
Nói xong một câu này, ông ta cúp điện thoại, hiểu ý với người đầu dây bên kia đến vậy, rõ ràng đã làm chuyện tương đương không biết bao nhiêu lần.