Chương :
Vậy thì có khác gì đem thân ra cho Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng đánh gãy xương hay saol “Có lẽ là hôm nay, Hàng Lãng đã sử dụng cái xe này rồi.” Thật sự ngu ngốc chết đi được. Phong Lập Hân lập tức tìm một lý do cứu vẫn tình hình.
“Đúng, đúng, đúng, hôm nay Nhị thiêu gia đã dùng chiệc xe này, có lẽ là vội vàng rời đi cho nên điện thoại vô tình rơi ở trong xe.” Tiểu Tiền một tay câm vô lăng, một tay lau mô hôi trên trán.
May mắn thay mình cũng đủ linh hoạt.
Phong Lập Hân thưởng cho tài xê một ánh mắt lạnh lùng, cậu khôn ngoan linh hoạt ở chô nào? Tôi suýt chút nữa cũng bị cậu làm cho ngôc chết rôi đó!
Chuông điện thoại lại vang lên, đương nhiên là Phong Hàng Lãng không tiện nghe máy, cho nên lạnh giọng bảo tiêu Tiền: “Tắt đi!”
Ò, vâng vâng.” Nhận được chỉ thị, tài xế tiểu Tiên lập tức cúp mắt và tắt nguồn luôn.
Chiếc Rolls-Royce này đã bị Phong Hàng Lãng dùng, cho nên chiếc điện thoại di động mới ở trên xe, lý do rất đơn giản và họp lý, nhưng Tuyết Lạc mơ hô ngửi thây một mùi kỳ lạ.
Dường như điện thoại của Phong Hàng Lãng đặt ở chỗ Phong Lập Hân không chỉ một lần hai lần.
Theo quan điểm của Tuyết Lạc, thì Phong Hàng Lãng là một doanh nhân khôn ngoan và xảo quyệt. Làm thế nào anh có thể liên tục mắc những sai lầm không đáng có như vậy?
Nhất thời Tuyết Lạc không đoán ra được lý do, vẫn đề này rốt cuộc là nằm ở chỗ nào! Và bí ân này vẫn chưa có lời giải đáp.
“À đúng rồi Tuyết Lạc, em và cái tên Phương Diệc Ngôn kia rốt cuộc là có quan hệ gì? Sao anh nghe dì An nói là Phong Hàng Lãng đã đánh cậu ta một trận? Hình như là bởi vì cậu ta mang đến một bó hoa hồng cho em?”
Dùng thân phận của Phong Lập Hân đề thâm vân cô, mới có thê nhận được câu trả lời mà Phong Hàng Lãng muốn có. Bởi vì người phụ nữ thuần khiết này sẽ chỉ thuần khiết trước mặt Phong Lập Hân. Lòng tốt của cô khiến cô không thể nói dối trước một người chồng tàn phế được.
Tuyết Lạc hít một hơi thật sâu, mới dân dần phản ứng lại từ trong sự nghỉ ngò hồi nãy.
“Em gặp Phương Diệc Ngôn trong một cuộc thi lái máy bay mô hình.
Anh ây vì em mà thua trong cuộc thi đấu, cho nên em rất áy náy. Sau đó, em biết tin mẹ anh ây mắc bệnh nặng đang năm viện, sau đó anh ây nhờ em đóng giả. làm bạn gái để cho bác ây yên lòng.”
“Sau đó em liền đóng giả bạn gái của cậu ta? Lâm Tuyệt Lạc, đây chỉ là các chiêu theo đuôi người yêu của cánh đàn ông, não em có phát triển không vậy?” Phong Lập Hân dùng giọng điệu trầm thấp của mình trách măng.
Tuyết Lạc sững sờ, kinh ngạc nhìn Phong Lập Hân, sao cảm giác cách nói của anh ây lại giống một người tên Phong Hàng Lăng đến như vậy!
Mặc dù giọng nói đã thay đổi rất nhiều, nhưng khí chất hồng hách và kiêu ngạo thì hầu như vẫn vậy!
“Đừng nhìn anh! Nói tiếp đi!” Phong Lập Hân quay đầu lạnh giọng nói.
Ngoại trừ khuôn mặt hung dữ đó, thì hình thể, vóc dáng, giọng điệu kiêu ngạo đó, còn có giọng điệu kiêu ngạo độc nhất vô nhị, thật sự giống với người đàn ông Phong Hằng Lãng!
Được rồi! Hai người bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, giống nhau một chút, lời nói có chút giỗng nhau cũng không phải là điều kì lạ gì.
Lúc đó Tuyết Lạc cũng không nghĩ nhiều, cô tiếp tục ngoan ngoãn kể cho anh ây nghe về chuyện của mình và Phương Diệc Ngôn.
“Không có chuyện giả thành thật. Ít nhật em cũng chưa bao giờ coi anh ây là bạn trai. Em chỉ coi anh ây như một người bạn khác giới bình thường mà thôi. Sau này, bệnh tình của mẹ anh ấy lên xuống thất thường, hai năm nay thân phận bạn gái giả của em vân còn. Cho đến khi mẹ anh ây, đề cập với em về chuyện cưới xin kết hôn, thì em đã thú nhận tất cả chuyện này với mẹ anh ây. . Sau đó, mẹ anh ây đã tái phát bệnh nên Phương, Diệc Ngôn đưa bác ây sang Mỹ đề điều trị.
Những gì xảy ra sau này, có lẽ dì An cũng đã kế hết cho anh rồi.”