Chương :
Từ trước đến nay, đối với chuyện Hạ Dĩ Kỳ châm chọc, Tuyết Lạc đều là bỏ ngoài tai. Sống ở Hạ gia nhiều năm, ít nhất tính khí nhẫn nhịn này cô đã luyện tập được.
“Đúng vậy, tôi vẫn còn thích đến xóm nghèo này! Nhân tiện, tôi bây giờ đã là Phong phu nhân cảm giác thực sự rât tốt.”
Không biết có phải do sống chung với Phong Hàng Lãng khắp người đêu mang khí chất cường ngạnh của đàn ông lâu ngày, Tuyết Lạc có phản xạ ngay lập tức đáp lại Hạ Dĩ Kỳ một câu: “Nhìn tôi bây giờ ăn ngon mặc đẹp, lại mang thân phận cao quý, Dĩ Kỳ, lúc đầu cô không chọn gả vào Phong gia nên hiện tại hồi hận rồi sao?”
Dĩ nhiên Tuyết Lạc không thật sự muôn khoe khoang mà cô chỉ là không chịu đựng nỗi Hạ Dĩ Kỳ được lợi còn lên mặt.
Gả vào Phong gia khó khăn khổ sở thế nào, chỉ có trong lòng cô rõ nhất.
Hạ Dĩ Kỳ bị chế giêu không nhịn được xâu hỗ, tức giận nói: “Lâm Tuyết Lạc, cô ít kiều ngạo lại đi!
Không phải là gả cho người suýt chết cháy biên thành tàn phê sao, có gì để khoe mẽ chứ?”
“Đọc báo hôm qua một chút đi, cô và người chồng tàn phế đều trên đó, cô ở trường học ân ân ái ái với một người quỷ không ra quỷ người không ra người, thật không biệt tại sao cô còn mang được bộ mặt kiêu ngạo!
Còn không phải là một phụ nữ ham tiền!”
Hạ Dĩ Kỳ ném tờ báo hôm qua về phía Lâm Tuyết Lạc, Tuyết Lạc liền nhữ: thấy trên ngay trang nhất hình ảnh cô đứng trước xe lăn chỉnh khăn quảng cô cho “Phong Lập Hân”.
Tuyết Lạc lại cảm thấy. bức hình thật âm áp, nó không | hề có liên quan gì đến ngoại hình của nhân vật xinh đẹp hay xâu xí.
Ngay cả khi cô là “người phụ nữ hám tiên” đó cũng là do Hạ gia ban tặng mà. Tuyết Lạc thở dài một tiếng, mang tờ báo kia bỏ vào túi xách của mình. | “Tuyết Lạc, đừng để ý đến Dĩ Kỳ, con bé lúc nào cũng nói chuyện kiêu đó, em không cân so đo với nó.”
Đại tiểu thư Hạ gia Hạ Dĩ Cầm xuất hiện sau khi hai người em Hạ Dĩ Kỳ và Tuyết Lạc ầm ï một lúc.
“Chị Dĩ Cầm, hôm nay chị có rảnh không?” Sau khi thấy Hạ Dĩ Cầm, Tuyết Lạc bỏ qua Hạ Dĩ Kỳ bước đi.
“Phong phu nhân cao quý là muốn mời tôi đi uống trà.” Hạ Dĩ Cầm trêu chọc một tiêng.
“Là Phong Hàng Lãng muốn mời chị uông trà.” Tuyết Lạc nói.
“Phong… Phong Hàng Lãng mời chị uông trà?” Hạ Dĩ Cầm rõ ràng chắn động một lúc, cô có chút không tin vào lỗ tai mình.
Hạ Dĩ Cầm mặt không biến sắc nói: “Không phải em đùa chị Càằm chứ.”
Ngay cả Hạ Dĩ Kỳ đã nhảy qua cửa, cũng bị lời của Tuyết Lạc hấp dẫn, cô xoay người quay lại tiếp tục lăng nghe.
“Làm sao có thể! Là thế này, Lập Hân để em tìm đối tượng hẹn hò cho Phong Hàng Lãng, người đầu tiên em nghĩ đến là chính là chị.” Tuyết Lạc ỏ bên cạnh giải thích.
Quả nhiên, Hạ Dĩ Cầm mỉm cười: “Tuyệt Lạc, không phải em đùa chị chứ, Phong Hàng Lãng giỏng như: một ngôi sao sáng chói sao lại thiêu phụ nữ được? Làm sao cần tới phương thức kết bạn hẹn hò truyền thông cơ chứ.”
Tuyết Lạc sửng sốt nhận ra, đúng là Phong Hàng Lãng ở Thân Thành này có địa vị cao sang, sao có thê thiêu phụ nữ chứ?
Phụ nữ đối với hắn mà nói, còn không phải là chuyện dễ dàng saol Thấy Tuyết Lạc không lên tiếng, khuôn mặt ưu nhã của Hạ Dĩ Cảm hơi ảm đạm: “Được rồi Tuyết Lạc, em có thể nghĩ đến chị, đó là vinh hạnh của chị Câm! Chắc là Phong Lập Hân sốt ruột chuyện yêu đương của em trai mới bảo em tìm đối tượng hẹn hò cho Phong Hàng Lãng. Chị có thê hiểu sự dụng tâm của một người làm anh trai như hắn. Em về nói lại với Phong Lập Hân, em drai hắn thật sự không thiêu phụ nữ.”