Trên con đường đầy bóng mát trước cửa khách sạn, đoàn người đến ven hồ, men theo đường ven hồ đến bến tàu cách đó không xa.
- Ngồi thuyền hải tặc, nhất định phải ngồi thuyền hải tặc.
Vũ Điền Quang Ly cùng mang kính râm giống James Cameron, hưng phấn kêu lên. Cô vốn ngồi thuyền gì cũng không thành vấn đề, nhưng sau khi nghe những lời nói trên xe khi nãy của Phương Minh Viễn thì cô có thêm vài phần hứng thú với thuyền hải tặc.
- Đó không phải là thuyền hải tặc thật sự, nhưng làm cũng khá giống.
Asohon Kagetsu ôm eo cô, buồn cười nói. Thuyền hải tặc trên hồ Ashi chỉ là tàu thủy kiêm tàu du lịch, tất nhiên không giống thuyền hải tặc thật sự mà sử dụng buồm đâu. Chẳng qua bên ngoài làm ra vẻ tàu thế kỷ trước nhưng thực chất lại là thuyền hiện đại.
- Hừ, làm giả tôi cũng muốn ngồi.
Vũ Điền Quang Ly nhìn lướt qua Phương Minh Viễn, khẽ sẵng giọng. Thằng nhóc này ngày thường thông minh như vậy, chỉ cần vỗ đầu đã có kịch bản, sao không biết nói với mình vài câu an ủi, miệng mọc mụn nhọt rồi sao!
“Quang Ly, muốn được lòng cậu Phương cũng không dễ dàng như vậy.” Asohon Kagetsu than thầm trong lòng. Không sai, Vũ Điền Quang Ly cố nhiên là trẻ trung xinh đẹp, lại là con lai, xem như là mỹ nhân hiếm có, xuất thân không tồi, gia thế thâm hậu, hiện tại lại là nữ diễn viên nổi tiếng Nhật Bản. Nhưng mấy ưu thế đó, đối với Phương Minh Viễn, e là ngoại trừ chú cô là Vũ Điền Trọng, các mặt khác thì Phương Minh Viễn không coi ra gì.
Dựa vào thực lực hiện giờ của Phương Minh Viễn, nếu công khai dạm hỏi các nhà quyền quý ở Hong Kong hay Nhật Bản hoặc Âu Mỹ, chỉ sợ là người tìm tới cửa phải đánh nhau vỡ đầu. Muốn danh được danh, muốn lợi có lợi, quan trọng hơn là Phương Minh Viễn như vàng còn non tuổi đã có một sản nghiệp lớn như thế, đến lúc hắn ba mươi tuổi thì sẽ có quang cảnh thế nào? Quách gia đây không có con cháu vừa lứa, nếu không cũng đã sớm cầu thân.
Asohon Kagetsu biết, từ khi nhà họ Quách và nhà họ Phương liên minh đến nay, tất nhiên Phương gia được Quác gia giúp đỡ nhiều mặt, nhưng Quách gia cũng lấy được lợi ích to lớn chứ không hề nhỏ.
Đây cũng chính là vì Phương Minh Viễn còn vị thành niên, hơn nữa, tất cả người trong Phương gia đều xem Phương Minh Viễn là một người trưởng thành có chính kiến. Hôn sự của hắn, từ ông Phương đến Phương Bân đều không nói hắn được, nếu không, hẳn mấy người họ Phương đã sớm cân nhắc rồi, sao còn đến lượt các cô. Vũ Điền Quang Ly tuy cũng khá, nhưng không thể lấy mình đặt vào địa vị vợ Phương Minh Viễn được, nếu chỉ muốn làm tình nhân của hắn thì còn có hy vọng.
Nghĩ đến đây, Asohon Kagetsu không kiềm lòng nổi, quay lại, liếc nhìn Phương Minh Viễn. Theo lý thuyết, một thiếu niên mười bốn tuổi, đúng là lúc tràn đầy tò mò về người khác phái. Vũ Điền Quang Ly, bản thân cô, Lâm Liên, đều được cho là xinh đẹp, nhưng rõ ràng hắn không hề tỏ vẻ gì. Nhưng cũng không thể nói hắn không hiểu gì chuyện phong tình. Asohon Kagetsu cảm thấy, có nhiều lúc, Phương Minh Viễn thể hiện rất rõ hắn không hề xa lạ gì với loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này. Đây đúng là loại cảm giác khiến Asohon Kagetsu cảm thấy rất mâu thuẫn. Chẳng lẽ cả ba người các cô đều không có chút hấp dẫn nào với Phương Minh Viễn? Hay là giới tính của hắn có vấn đề?
Nhưng dù Asohon Kagetsu nghĩ thế nào thì cô cũng không nghĩ ra được Phương Minh Viễn có hứng thú với đàn ông, nhưng những ví dụ ngược lại thì nhiều vô cùng.
Giữa lúc Asohon Kagetsu nghĩ ngợi lung tung, đoàn người đã theo đường bên hồ đến gần bến tàu, thấy được thuyền hải tặc màu đỏ và màu vàng gần ngay trước mắt.
Quả như lời Asohon Kagetsu nói, đây chỉ là bắt chước. Tuy xem bề ngoài rất giống thuyền hải tặc thế kỷ trước, cũng có cột buồm cao, phía trên có treo buồm, nhưng thực chất, mấy thứ đó vốn không có tác dụng gì, chỉ có cho ra vẻ.
Đoàn người lên thuyền, trên tàu sắp xếp rất gọn gàng. Các hành khách có thể sinh hoạt trên boong tàu, cũng có thể ngồi trong khoang thuyền. Trên boong tàu có vài tượng thuyền viên hải tặc, các du khách xúm lại chụp ảnh lưu niệm.
Cũng không bao lâu, thuyền liền khởi hành. Phương Minh Viễn đứng trên boong tàu, nhìn xuống hồ nước trong xanh dưới thuyền, cùng với ngọn núi xanh um tươi tốt ven hồ, không khỏi cảm thán. So với Nhật Bản, người Hoa Hạ trong hoàn cảnh bao cấp thật sự quá chậm chạp. Hoa Hạ niên đại , mọi người còn chưa ý thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường, thậm chí còn có một đám quan viên khốn khiếp nói những gì là không phá thì không xây được. Người Anh lúc đó không phải đã xây dựng lại trong ô nhiễm sao, sao họ không nói đến người Anh đã xây dựng đế quốc Mặt trời không bao giờ lặn mới có cục diện hôm nay.
- Thế nào? Lại có cảm xúc gì vậy?
James Cameron đứng bên cạnh hắn, cười hỏi.
- Hì, cũng không có gì, chỉ cảm thấy người Nhật Bản coi trọng việc ô nhiễm môi trường, đáng cho người Hoa Hạ chúng ta học tập, không cần chờ đến lúc ô nhiễm trầm trọng rồi mới sửa chữa.
Phương Minh Viễn cũng không giấu diếm ý kiến của mình.
James Cameron và Phương Minh Viễn đứng ở mép thuyền tán gẫu. Vũ Điền Quang Ly dắt Asohon Kagetsu và Lâm Liên đến mấy bức tượng thuyền viên hải tặc chụp mấy tấm ảnh lưu niệm. Ba cô gái xinh đẹp đứng chung một chỗ cũng thu hút ánh mắt của không ít người.
Bao gồm cả một đám thanh niên Nhật Bản, ước chừng bảy tám người, luôn tới lui quanh mấy người Phương Minh Viễn, ánh mắt luôn dừng lại trên người mấy cô gái. Nhưng bọn chúng cũng không có hành vi quấy rầy gì cụ thể, mấy người Trần Trung cũng khó nói được gì. Nhưng tất cả mọi người đều chú ý tới, trên người những người này, những nơi mà quần áo không che chắn hết, đều lộ ra rất nhiều hình xăm.
- Bọn chúng là thành viên xã hội đen.
Asohon Kagetsu nói nhỏ.
- Chỉ không biết có phải là thành viên Ymaguchi Gumi hay không.
Phương Minh Viễn và James Cameron hơi giật mình kinh hãi. Hai người có thể nói không xa lạ gì với xã hội đen. Nước Mỹ vốn là một quốc gia chịu ảnh hưởng rất lớn của xã hội đen, nếu không, Hollywood cũng sẽ không làm phim “Bố già”. Còn xã hội đen Hoa Hạ, Hong Kong và Đài Loan thì không cần phải nói, chỉ trong đại lục, phát triển mấy năm nay cũng đã có xã hội đen tương tự tồn tại, chỉ có điều không lộ liễu như Hong Kong và Đài Loan.
Phương Minh Viễn cũng biết một ít về xã hội đen Nhật Bản. Đối với người Nhật Bản, xã hội là một vấn đề sâu xa, vì vấn đề thâm căn cố đế này, rất nhiều người cho rằng đây là một khối u ác tính không thể loại bỏ được. Khác với tuyệt đại đa số các nước khác, Phương Minh Viễn không dám nói tất cả quốc gia, nhưng hắn chỉ biết đến Nhật Bản là quốc gia duy nhất có tổ chức xã hội đen hợp pháp. Dựa theo luật pháp Nhật Bản, người Nhật có thể tự nguyện thành lập một tổ chức phi chính phủ, còn cảnh sát Nhật Bản đối với tổ chức xã hội đen thì có thái độ “cho phép tồn tại nhưng không cho phép tiến hành hoạt động bạo lực”. Cảnh sát Nhật Bản sẽ tiến hành theo dõi và thẩm tra, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì thừa nhận tổ chức này tồn tại, không xóa sổ “hang ổ” của họ.
Hơn nữa, xã hội đen Nhật Bản có lịch sử lâu đời, có thể ngược dòng đến thời đại Edo của Nhật Bản. Hơn nữa, xã hội đen Nhật Bản và chính giới Nhật Bản có muôn vàn quan hệ. Những năm gần đây, theo dòng kinh tế suy thoái, lòng tự tôn dân tộc bị sỉ nhục, không ít tổ chức xã hội đen Nhật Bản và chính khách Nhật Bản có xu thế hợp lực. Ví như không ít các chính khách kỳ cựu Nhật Bản thường xuyên lợi dụng tổ chức Yamaguchi để hoạt động chính trị. Nên cho dù cảnh sát Nhật Bản có gia tăng sức ép lên các bang phái bao nhiêu, Nhật Bản cũng không có chính trị gia đứng ra đề nghị hoàn thiện lập pháp, thủ tiêu bạo lực. Hơn năm sau chiến tranh, sở dĩ ở Nhật Bản tồn tại và phát triển bạo lực là do dựa vào sự che chở và dung túng của chính khách. Để “báo đáp”, chỉ cần các chính khách có việc muốn nhờ, xã hội đen sẽ làm giúp. Bình thường các chính trị gia muốn họ giúp đỡ kinh phí tranh cử, làm cảnh vệ bảo đảm an toàn, lôi kéo phiếu bầu. Vì vậy, xã hội đen trở thành “thượng khách” của chính khách, còn chính khách là người nhà của các băng nhóm bạo lực.
Đồng thời, người có khuynh hướng phát triển chính trị hữu khuynh, cổ vũ hắc bang càng thêm kiêu ngạo. Gần như tất cả những người có thế lực ở Nhật Bản đều có xã hội đen chống lưng. Làm quân dân gian cánh hữu, hắc bang thường xuyên đảm nhận tay đấm thế lực bảo thủ trong chính giới. Hoạt động này vốn cũng đã có truyền thống lịch sử lâu đời. Từ lúc Nhật Bản xâm chiếm Hoa Hạ và phát động chiến tranh, không ít tổ chức xã hội đen Nhật Bản cũng đến giúp một tay.
Thậm chí Phương Minh Viễn còn biết, trong đời trước, sau năm hai ngàn vài năm, từng va chạm với Đảng Hoàng Dân Nhật Bản” trong Tổng lãnh sự quán Trung quốc, thật ra chính là chi nhánh của Yamaguchi Gumi. Vì thế, rất nhiều người trên chính đàn Nhật Bản không muốn tiêu diệt hoàn toàn Yamaguchi Gumi. Hội Tam hoàng Nhật Bản nhận được sự hỗ trợ của các lực lượng cánh hữu Nhật Bản, dựa vào các giao dịch phi pháp ngày càng kiêu ngạo. Trong thời đại mạng và tác động của việc toàn cầu hóa, việc hợp pháp hóa các xã đoàn và hệ thống doanh nghiệp ngày càng hoàn bị, mà các lãnh vực đặt chân truyền thống của xã hội đen Nhật Bản như cho vay nặng lãi, thu phí bảo vệ, sòng bài, buôn thuốc phiện và thẩm thấu ngược lại đến tài chính, inte, bất động sản và các ngành sản xuất hợp pháp. Mặc âu phục, thắt cravat, ngồi xe hơi xa hoa, chính là dấu hiệu của bọn xã hội đen Nhật Bản mới. Những nơi gần Tokyo, bị cảnh sát liệt vào dạng có liên hệ với tổ chức xã hội đen là hơn tám trăm, ba sàn chứng khoán lớn nhất ở Nhật Bản, ít nhất có năm mươi nhà có liên hệ chặt chẽ với xã hội đen. Từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng to lớn trong xã hội của xã hội đen Nhật Bản.
- Trong vùng này, ngoại trừ Yamaguchi còn có tổ chức xã hội đen gì đấy cũng khá nổi tiếng?
Vũ Điền Quang Ly nhíu mày nói:
- Hội Thanh Long? Hội Hắc Long? Hội Hiệp Hữu? Tổ Muội Vĩ? Hội Song yêu?
Cô nói một hơi bảy tám cái tên, khiến Phương Minh Viễn thấy xấu hổ. Hội Thanh Long và Hội Hắc Long thì còn được, còn Tổ Muội Vĩ và Hội Song Yêu lại không hề giống tên của tổ chức xã hội đen chứ đừng nói đến là tổ chức thật sự.
Asohon Kagetsu cũng không biết nhiều về tình hình xã hội đen ở đây, thuyền đi rất nhanh sang bờ bên kia,mọi người nói cười một lúc cũng bỏ qua việc này.
Lúc này, ở bãi đậu xe nhà hàng Hồ Ashi mấy ngườiChức Điền Ngô Tam đứng chờ trong bóng râm.
“Bốp, bốp…”
Chức Điền Ngô Tam phẫn nộ tát mấy cái vào tên thủ hạ trước mặt. Vì gã không dám đến quá gần đám người Phương Minh Viễn, kết quả là đúng lúc chuyến tàu thủy vượt tới, lại bị quăng lại bên bờ hồ Ashi. Đợi đến lúc chuyến tàu kế tiếp đến thì đã không thấy bóng dáng đám người Phương Minh Viễn. Nơi này là một thắng cảnh có tiếng của Nhật Bản, nơi nơi đều là du khách nước ngoài, gã không thể biết được mấy người Phương Minh Viễn đi đâu, đành phải chán chường quay lại báo cáo với Chức Điền Ngô Tam.
- Dạ
Tên thuộc hạ tuy bị tát đến hai má đỏ bừng, nhưng vẫn đáp lại rất cung kính.
- Sasaki, chuyện nghỉ lại đã sắp xếp xong chưa?
Chức Điền Ngô Tam xoay lại lấy khăn lau tay, tiện tay ném vào người đứng cạnh.
- Sắp xếp xong rồi, cũng ở khách sạn Hồ Ashi, cách bọn chúng một cái sân thôi.
Sasaki đáp.
- Sao không sắp xếp ở cùng với chúng?
Chức Điền Ngô Tam lập tức dựng đứng lông mày.
- Không cần kiếm cớ nói cho tao biết, mấy cái phòng đó đã có người rồi.
- Tam thiếu gia, tôi nghĩ đến tiểu thư Vũ Điền dù sao cũng đi cùng với đạo diễn Cameron, cậu đang giận dữ, cũng phải để đạo diễn Cameron…
Sasaki không nói hết, nhưng mọi người ở đấy đều hiểu rõ ý gã.
Cho dù Chức Điền Ngô Tam định làm gì tiếp theo, đều phải nghĩ đến việc không được làm James Cameron bị thương, thậm chí không được làm mất thể diện của ông ta. Đạo diễn người Mỹ nổi danh Hollywood hiện giờ cũng thuộc hàng đại danh nhân, nếu xảy ra chuyện gì ở Nhật Bản, hoặc gặp phải chuyện nhục nhã, người Mỹ tức giận, thì cả gia tộc cũng không thể bảo vệ cho mình được. Người Mỹ, ha ha, không giống người Hoa Hạ, dù chịu thiệt thòi ở Nhật Bản thế nào, đại sứ quán cũng không phản ứng mãnh liệt lắm. Gia tộ Chức Điền ở Nhật Bản tất nhiên là thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng đối mặt với giai cấp thượng lưu Mỹ thì thật không đáng gì.
Không cần nói gì khác, chỉ nhìn thấy các băng nhóm Mỹ phạm tội liên tiếp ở Nhật Bản, nhiều lần uy hiếp người dân địa phương Nhật Bản, nhưng người ta vẫn cứ duy trì. Người Mỹ phải được xử bởi thẩm phán Mỹ, còn kết quả xử tất nhiên là không đến nơi đến chốn, vài năm tù hoàn toàn không thích đáng với tội trạng của chúng, nhưng chính phủ Nhật Bản có thể làm gì khác? Chỉ còn cách nuốt cái răng gãy vào bụng.
Sắc mặt Chức Điền Ngô Tam càng tái mét, nhưng gã hiểu được Sasaki đang nói thật, nếu gã chọc giận James Cameron, e là gia tộc Chức Điền cũng không che chở cho mình, còn người anh em tranh giành quyền thừa kế với mình sẽ thừa nước đục thả câu, tốt nhất là khiến mình muốn xoay người cũng không được.
Một tên thuộc hạ của Chức Điền Ngô Tam chạy từ phía khách sạn tới, thở hồng hộc nói:
- Tam thiếu gia, mấy người nhóm Hà Xuyên của cậu Điền Hạ đã đến đây.
- Điền Hạ đã đến rồi?
Chức Điền Ngô Tam nhướn mày nói:
- Tốt quá, bọn họ đến thật đúng lúc.
- Em đã hỏi mấy người Điền Hạ, rất đúng lúc, khi họ nhận được điện thoại của Sasaki, họ đang ở đây mới có thể tới nhanh được như vậy.