Tu tiên cuồng đồ : Người của Thượng Giới, Địa Cầu hành động!
“Truyền thừa ở bên trong thân thể... Hiến tế Thần hồn.”
Khi nghe thấy những lời này, Diệp Không biết những lo lắng trước đây của hắn không xảy ra, giữa Thần giới và Thượng giới có một vách ngăn cực kỳ lợi lại không cho phép người Thượng giới hạ giới.
Cho nên từ khi Thủy Thần đi Thượng giới đã hơn hai kỷ nguyên mà vẫn không có bất kỳ một tin tức gì cả.
Tin tức người Thượng giới hạ giới chỉ có một ghi chép duy nhất chính là tộc Diệt Thần, ngoài ra không có bất kỳ ghi chép nào về người Thượng giới hạ giới cả.
Bởi vậy sẽ không xảy ra chuyện người Thượng giới hạ giới giết chóc khắp nơi như Diệp Không đã lo lắng.
Di Hồn gọi ra không phải là người của Thượng giới mà là gọi ra sức mạnh của cường giả tộc Diệt Thần đời thứ nhất hạ giới được phong ấn bên trong cơ thể của hắn.
Hiển nhiên sức mạnh này không thể dùng một cách tùy tiện được mà chỉ khi nguy hiểm nhất mới có thể sử dụng. Mà sau mỗi lần sử dụng thì nó sẽ tạo thành hậu quả vô cùng to lơn. Cho nên, không tới thời điểm cuối cùng, tộc Diệt Thần tuyệt đối sẽ không sử dụng sức mạnh này.
Di Hồn trông thấy không gian bị khóa lại trong phạm vi trăm tỷ dặm, hắn liền biết trong thời gian ngắn Thiên Yêu sẽ không xuất hiện, mà hắn cũng cảm giác được khi cùng Diệp Không chiến đấu thì Diệp Không càng lúc càng hiểu rõ sức mạnh Sáng Thế, Diệp Không càng ngày càng mạnh, hắn sẽ không thể chiến thắng Diệp Không, vì vậy hắn đành phải hiến tế Thần hồn, sử dụng sức mạnh đang được phong ấn trong cơ thể.
“Grào!”
Một tiếng rống lên tựa như ác ma thức tỉnh sau hàng tỷ năm say ngủ. Âm thanh khủng bố như ở Địa ngục vang vọng trên bầu trời Thần đô, bên trên phế tích đầy máu và lửa. Những Thần Nhân biến dị nghe thấy âm thanh này đều hạ xuống, vểnh tai lắng nghe cái âm thanh làm cho bọn họ vừa sợ hãi lai vừa hứng phấn này.
Sau khi Di Hồn ngửa mặt lên trời rống to thì không biết bao nhiêu luồng sương mù màu đen lũ lượt chui ra từ bên trong miệng của hắn. Những sương mù màu đen này không giống với sương mù Thần hồn thoát ra lúc trước; Lúc trước là từng mảng sương đen thoát ra, mà bây giờ lại như từng con rắn nhỏ chui ra.
Ngàn vạn luồng khí màu đen như từng con rắn nhỏ chui ra, bay lên trời, tụ lại, hình thành một lão già râu xoăn tít, tướng mạo hung ác.
Khi hình ảnh lão già hình thành trên không trung thì thân thể Hỏa Minh Không như bị rút hết xương cốt, mềm nhũn, từ trên cao ngã xuống, khó khăn lắm mới giữ thăng bằng được. Nhưng mà sau khi đứng trên mặt đất thì hắn lại ngã dúi dụi, nằm bẹp xuống, xem ra hắn đã phải trả giá rất lớn sau khi hiến tế Thần hồn.
“Nhóc con, ngươi đối nghịch với Thánh Tôn môn chúng ta đúng không?” Lão già có chòm râu xoăn tít, có cái mũi nhọn như mũi chim ưng, có đôi mắt thâm thúy lợi hại đang chăm chú nhìn Diệp Không, mở miệng nói: “Hừ, một tên nhóc con vừa mới lĩnh ngộ pháp tắc Sáng Thế, ta cho ngươi biết, ở trước mặt ta, ngươi không bằng quả rắm.”
Diệp Không cười ha ha: “Trước mặt ta, ngươi mới không bằng quả rắm, ngươi không có Thần thể, không có linh hồn, không có một chút thực thể nào, ngay cả mùi thối ngươi cũng không có, ngươi chỉ là ảo ảnh, rắm cũng không bằng.”
Lão già Thượng giới cũng rất kìm chế, Diệp Không chỉ vào mặt mắng như thế mà hắn cũng chỉ nói một câu: “Mồm năm miệng mười, ta không nói với ngươi, hừ, thế giới Thiên Tôn môn, đi ra! Đều đi chết đi!”
Vừa nói hắn vừa vươn một tay ra, bàn tay hắn hình thành từ sương mù màu đen, thế nhưng sau khi hắn vươn tay ra thì bàn tay khổng lồ đã nhanh chóng hóa thành thực thể, Diệp Không dùng Thần thức đảo qua cũng xác nhận đây đúng là một bàn tay khổng lồ.
“Nhóc con, ngươi nhìn đây, đây là tay, người còn dám nói ta chỉ là ảo ảnh sao?” Lão già hừ lạnh nói: “Nói cho ngươi sợ, cánh tay kia chính là cánh tay thật sự của ta trên Thượng giới. Có lẽ ngươi thắc mắc tại sao ta không hạ giới thì làm sao có thể đem tay của mình hạ xuống được...”
Nói tới đây, lão giả phá lên cười, nhưng khi hắn cười thì hai mắt ưng của hắn không toát ra vẻ cười.
“Ta cho ngươi biết, đây chính là sức mạnh vượt qua vũ trụ, vượt qua thời gian và không gian.” Lão già khoe khoang một lúc rồi mới lật tay chụp vào đầu Diệp Không.
http:/
/truyencuatui.net/ Có người nói, càng là cường giả thì chiêu thức của hắn càng đơn giản, đó là do biến phức tạp thành đơn giản, đó là vì phản phác quy chân, đó là vung kiếm nặng mà không có gió,... Nhưng lão già này chụp xuống một cái lại có một ý nghĩa khác.
Đó chính là bên trong cái chụp xuống này ẩn chứa rất nhiều pháp tắc, nhìn như đơn giản nhưng lại cực kỳ phức tạp. Nhất định lão già này cũng là người từng Sáng Thế.
Có lẽ nhiều người không rõ, làm sao mà có rất nhiều pháp tắc ẩn chứa trong cái chụp xuống của lão già? Nhìn từ hướng khác, dưới một chưởng này, Diệp Không muốn sử dụng sức mạnh thì phải sử dụng pháp tắc sức mạnh, muốn sử dụng sức mạnh nguyên tố thì phải sử dụng pháp tắc nguyên tố, muốn chạy trốn thì cũng phải sử dùng pháp tắc,...
Nhưng Diệp Không lại kinh ngạc vô cùng vì bây giờ hắn sử dụng pháp tắc nào cũng vô dụng bởi những nhược điểm của những pháp tắc này đều bị một chưởng kia phong kín hoàn toàn.
Hắn muốn sử dụng pháp tắc không gian để chạy trốn nhưng pháp tắc không gian bị phong bế, hắn muốn sử dụng pháp tắc sức mạnh để chống cự nhưng pháp tắc sức mạnh rất yếu ớt nên lập tức bị đối phương chiếm trước tiên cơ.
“Người của Thượng giới quả nhiên là cường đại, mỗi Thiên Thần ở giới của chúng ta đều chỉ có thể điều động một loại pháp tắc, ngay cả Thiên Yêu nhiều nhất cũng chỉ có đem pháp tắc thời gian và không gian cùng dung hợp,... Mà một chưởng của người Thượng giới lại dung hợp hơn ngàn vạn pháp tắc.”
Ngay lập tức Diệp Không liền minh bạch sự mạnh mẽ của người Thượng giới, nhưng biết cũng vô dụng, biết cũng không thể chống lại một kích của người Thượng giới.
Hàng tỷ ý tưởng trong đầu Diệp Không hiện lên để tìm phương pháp đối phó với nguy cơ trước mắt, nhưng một chưởng kia tới quá nhanh, làm sao có thời gian cho Diệp Không nghĩ biện pháp.
“Phòng thủ”, trong mắt hắn có vô số văn tự Địa cầu bay ra, mà những chữ này đều dùng để phòng thủ, phòng vệ.
Ầm ầm ầm... Tuy những chữ Địa cầu này không thể ngăn cản được bàn tay khổng lồ chụp xuống những cũng có tác dụng chống đỡ nhất định, làm bàn tay khổng lồ hạ xuống chậm hơn.
Lão già râu xoăn nhìn thấy Diệp Không thả ra chữ viết Địa cầu thì sửng sốt, bàn tay ngừng lại giữa không trung, mở miệng nói: “Người thiên mệnh đến từ Địa cầu?”
Vốn trong đầu Diệp Không đang có ngàn vạn ý nghĩ để tìm biện pháp đối phó thì bất ngờ nghe thấy hai chữ “Địa cầu.”
Hắn tới thế giới này hơn vạn năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe một người nói ra hai chữ “Địa cầu.”
Lúc này Diệp Không cũng mặc kể là địch hay ta, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi biết Địa cầu? Ngươi đến từ đâu? Địa cầu ở chỗ nào? Chẳng lẽ Địa cầu chính là Thượng giới?”
“Địa cầu chính là Thượng giới?” Lão già sửng sốt, phá lên cười, nhưng lúc hắn cười thì mắt hắn vẫn không có vẻ cười, hắn hừ lạnh nói: “Ta nói ra Địa cầu cũng không phải bởi vì Địa cầu là tài giỏi, cũng không phải là muốn làm quen với ngươi, chỉ là sắp tới chúng ta có một số hành động liên quan đến tinh cầu của thế giới Bàn Cổ... Cho nên, nếu ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng, gia nhập Thánh Tôn môn của chúng ta, tham gia lần hành động này... Chỉ cần ngươi làm môn đồ của ta, ta sẽ cho ngươi rất nhiều ưu đãi.”
Diệp Không nghe nói sẽ có hành động với Địa cầu thì kinh sợ bởi Thánh Tôn môn không tốt đẹp gì.
Lão già tiếp tục nói: “Đừng nghĩ rằng ngươi Sáng Thế là giỏi lắm, ta cho ngươi biết, sau khi rất nhiều Tôn giả Sáng thế đi Thượng giới, thế giới của bọn họ sẽ tan vỡ, đến lúc đó bọn họ liền giống như heo chó. Cho nên cho dù là sau khi Thượng giới mà có một chỗ dựa vững chắc là rất khác biệt, ta có thể bảo vệ ngươi, cung cấp tài nguyên cho ngươi, giúp thế giới của ngươi không bị phá hư, không bị tan vỡ.”
Với nhiều lợi ích như vậy nhưng Diệp Không vẫn lắc đầu, nói: “Tiền bối, cảm ơn ngươi cho ta cơ hội, nói với ta nhiều như vậy, vừa khéo ta lợi dụng thời gian này tìm được phương pháp phá giải chưởng của ngươi.”
Lão già dù có kiên nhẫn hơn nữa cũng giận dữ hét lên: “Nhóc con, ngươi lợi dụng sơ hở của ta, ngươi đi chết đi!”
Convert by: Nguyenhoangthanh_nd