Tu Tiên Cuồng Đồ

chương 3028: toàn bộ hỗn độn lực, mượn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi đi chết đi!” Bàn tay của lão già Thượng giới lại đè xuống một lần nữa.

Thừa dịp lão già nói chuyện, Diệp Không không ngừng suy tư tìm biện pháp phá giải một chưởng này của lão già.

Thỏa hiệp? Không thể hợp tác? Đều không thể.

Lão già này cùng Thánh Tôn môn của lão làm việc không tốt đẹp gì cả, hành động của bọn họ nhằm vào Địa cầu, nghĩ lại thì đây không phải là chuyện tốt, thế nên nhất định Diệp Không sẽ không gia nhập vào môn phái của bọn họ. Rời xa bao năm nay, đã bao nhiêu lần Diệp Không muốn quay về Địa cầu, thử hỏi, làm sao hắn có thể tham gia vào việc làm tổn hại đến quê hương.

Mà đã như vậy thì chỉ có nghĩ ra cách phá giải.

Trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi, trong đầu Diệp Không có hàng tỷ ý nghĩ lướt qua, may mắn là hắn đã nghĩ ra một phương pháp, đó là trong ngàn vạn pháp tắc thì hắn có một pháp tắc không thể bị phá vỡ, chính là pháp tắc Hỗn Độn.

Diệp Không lĩnh ngộ pháp tắc Hỗn Độn ở thế giới này, hơn nữa hắn là người sáng lập ra thế giới kia, nên sẽ không có vấn đề gì khi hắn sử dụng pháp tắc Hỗn Độn.

“Hừ, cho dù ngươi là người Thượng giới hạ giới thì ngươi cũng đừng quên sức mạnh lớn nhất của một giới chính là sức mạnh của thế giới Hỗn Độn chứ không phải ngươi.” Bên trong hai mắt Diệp Không hiện lên vẻ quyết đoán.

“Vỡ, vỡ, vỡ!” Diệp Không rống lên điên cuồng trên bầy trời Thần đô.

Diệp Không thả ra Thần lực không phải là để tấn công bàn tay trên không trung kia mà Diệp Không tấn công không gian và thời gian xung quanh thân thể của mình.

Bây giờ Thần lực của Diệp Không không thua chút nào so với sức mạnh mười vạn thế giới của Thiên Yêu, Thần lực hóa thành dòng sông, đánh tan nát toàn bộ không gian xung quanh.

“Thực sự trở thành người sáng lập mới có thể rõ ràng một điều là sở dĩ Thần giới ổn định, không dễ dàng đánh vỡ không gian, lộ ra Hỗn Độn là vì Thần giới có rất nhiều tầng không gian.”

“Tầng cuối cùng, vỡ ra!”

Sau khi Diệp Không thả ra Thần lực đánh tan toàn bộ không gian xung quanh thì xuất hiện một thế giới Hỗn Độn màu vàng đất, thế giới Hỗn Độn này như một cái miệng khổng lồ nuốt Diệp Không vào trong.

Thật ra Diệp Không làm như vậy là rất mào hiểm vì cho dù sau khi trở thành Thần Hỗn Độn hắn cũng chưa từng tiến vào Hỗn Độn, nhưng may mà hắn biết Thủy Thần Đại Tuấn có thể dựa vào thân thể mà tiến vào Hỗn Độn hàng tỷ năm.

Một kích kia của lão già Thượng giới quá mạnh mẽ, không thể trốn, không thể kháng cự nên Diệp Không chỉ có thể nghĩ ra một chiêu là tiến vào Hỗn Độn, lợi dụng sức mạnh Hỗn Độn đối kháng với lão già này.

Trước đây mặc dù Diệp Không là Thần Hỗn Độn nhưng hắn khống chế Hỗn Độn rất kém, chỉ có thể thả ra trong không gian một mảnh Hỗn Độn mà chính hắn xây dựng mà thôi.

Hắn còn chưa đủ mạnh để điều động toàn bộ sức mạnh Hỗn Độn.

Hỗn Độn quá lớn, quá cường đại nên toàn bộ các giới, toàn bộ không gian, toàn bộ thế giới đều nằm bên trong Hỗn Độn. Toàn bộ thế giới này, toàn bộ chín giới bỏ vào bên trong Hỗn Độn cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ bé.

Cho nên nếu như có thể thật sự điều động toàn bộ sức mạnh của Hỗn Độn thì phải mạnh như thế nào.

Diệp Không tiến vào bên trong Hỗn Độn, hắn cũng không thật sự đi vào mà chỉ dán lưng vào thế giới Hỗn Độn, lúc đó trong lòng hắn cực kỳ kích động, hắn biết mình đã thành công.

Hỗn Độn quá lớn, quá mạnh mẽ, cho dù Diệp Không trở thành Thủy Thần, hắn cũng không thể sử dụng Hỗn Độn như ý muốn được. Nhưng ngay khi hắn dán lưng vào Hỗn Độn thì có thể cảm giác được một sức mạnh cường đại từ bên trong Hỗn Độn truyền vào trong cơ thể hắn.

“Ta đã biết vì sao Thủy Thần Đại Tuấn có thể dạo chơi ở trong thế giới Hỗn Độn mấy kỷ nguyên rồi, thì ra sau khi trở thành Thủy Thần thì thì Hỗn Độn sẽ không tấn công mà là cung cấp sức mạnh cho ta.”

“Ha ha, tuy toàn bộ Hỗn Độn không nghe lệnh của ta nhưng chúng lại cho ta sức mạnh vô tận.”

Nghĩ đến đây, lòng tin của Diệp Không tăng mạnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bàn tay to đang đè xuống, hai mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

“Người Thượng giới, một chưởng này của ngươi rất mạnh nhưng ta không tin một chưởng này có thể chống lại Hỗn Độn.” Diệp Không rống to rồi lợi dụng sức mạnh Hỗn Độn đánh mạnh vào không trung một quyền.

“Đây là mượn toàn bộ sức mạnh Hỗn Độn, ngập tràn hơi thở Hỗn Độn, quyền này gọi là Đại Hỗn Độn quyền.”

Một đấm này thực sự rất lớn, chỉ thấy ở giữa không trung một nắm tay màu vàng vô cùng to lớn, phía sau mang theo dải sáng tựa như đuôi sao chổi nghênh đón bàn tay to lớn màu đen, đánh mạnh vào nó.

“Được, không ngờ một thằng nhóc vừa mới Sáng Thế lại có thể biết được cách mượn sức mạnh Hỗn Độn vô tận.” Trong đôi mắt lão già lộ ra nét sợ hãi, than: “Những bí quyết mượn sức mạnh Hỗn Độn để sử dụng chỉ sợ rằng bên trong Tàng Kinh các cũng chỉ có hai Tôn môn ghi lại, nếu thằng nhãi này đi lên thì e rằng sau này lại là một vị Tôn giả mạnh mẽ như Bàn Cổ Thiên Tôn.”

“Không được, nhất định phải giết chết.” Nghĩ đến đây, trong mắt lão già ngập tràn sự tàn khốc và âm hiểm, nói: “Nhóc con, pháp môn mượn sức mạnh Hỗn Độn của ngươi còn rất sơ sài, ta không nói dối ngươi, mỗi Tôn giả trên Thượng giới đều đã từng là Thần Hỗn Độn, mượn sức mạnh Hỗn Độn cũng chẳng có gì là to tát cả.”

Trong khi hắn đang nói thì ở giữa không trung, Đại Hỗn Độn quyền của Diệp Không càng ngày càng nhỏ, sức mạnh Hỗn Độn bên trong nắm đấm đều bị hấp thu vào bàn tay to lớn màu đen.

Những điều này xảy ra trong nháy mắt mà thôi, sau đó, bàn tay to đã va chạm vào quả đấm màu vàng của Diệp Không.

Khi va chạm xảy ra thì quả đấm màu vàng của Diệp Không đã bị hút khô, thu nhỏ lại đến mức không tạo thành uy hiếp đối với bàn tay to màu đen.

Cuối cùng quả đấm màu vàng của Diệp Không bị bàn tay to tóm lấy, bóp nát.

“Ầm” một tiếng nổ nhỏ vang lên, quả đấm màu vàng tan thành mây khói.

“Sao lại như vậy?” Diệp Không trợn mắt há mồm, hắn không ngờ rằng một kích mà hắn vô cùng tin tưởng, mượn sức mạnh của Hỗn Độn, chỉ nghĩ thôi cũng làm người ta kích động vô cùng, thế mà...

“Đồ hạ giới ngu xuẩn.” Lão già cười ha ha, trong đôi mắt ưng lãnh ý thấu xương, hắn gằn lên từng chữ: “Ngu xuẩn, nhớ kỹ, bất kỳ sức mạnh nào, cho dù là sức mạnh Hỗn Độn cũng phải trải qua luyện hóa mới là của mình.”

Nói cho cùng thì kiến thức của người Thượng giới rất phong phú, lý giải về thế giới này rất sâu, không phải Diệp Không có thể tưởng tượng. Câu hắn vừa nói làm Diệp Không sáng mắt ra, vừa rồi tuy hắn mượn sức mạnh Hỗn Độn nhưng không luyện hóa, những sức mạnh này vẫn là sức mạnh Hỗn Độn.

Mà lão già này cũng từng làm Chủ Thần Hỗn Độn, hắn cũng hiểu được sức mạnh Hỗn Độn, cho nên Diệp Không có thể mượn sức mạnh Hỗn Độn thì hắn cũng có thể mượn, do đó quả đấm của Diệp Không còn chưa đánh trúng đối phương thì sức mạnh Hỗn Độn ẩn chứa bên trong nó đã bị đối phương hút khô rồi.

Nhưng mà tuy biết là vậy nhưng làm sao luyện hóa sức mạnh Hỗn Độn? Có những phương pháp gì? Sau khi luyện hóa lại cần có phương pháp sử dụng,...

Những điều này với Diệp Không mà nói thì hắn hoàn toàn mù tịt. Tuy rằng hắn đã là cao thủ mạnh nhất ở giới này nhưng so với một giới cao hơn thì hắn vẫn không là gì cả.

“Đồ hạ giới ngu xuẩn, mãi mãi các ngươi không thể chống lại Tôn giả.” Đôi mắt lão già luôn lạnh lùng âm hiểm vậy mà lại có một chút biến hóa, đó là một chút khinh thường.

“Lão phu là Ưng Nhãn Thánh Tôn, tám lần Sáng Thế, chẳng lẽ một kẻ mới một lần Sáng Thế như ngươi lại có thể chống lại? Ngươi đi chết đi!” Lão già nghiến răng nghiến lợi quát lên, bàn tay lớn màu đen cũng không ngừng lại nữa mà chụp mạnh vào Diệp Không đang lơ lửng bên trong Hỗn Độn.

“Làm sao bây giờ?” Diệp Không ngẩng đầu nhìn bàn tay lớn mà giật mình cân nhắc xem có nên tạm thời trốn vào trong Hỗn Độn hay không.

Đột nhiên, hắn nghe được trong thế giới Tỳ Bà châu truyền tới một âm thanh: “Chủ nhân, ta là Kiếm thú, ta nghĩ rằng ta cần sức mạnh Hỗn Độn.”

Convert by: Nguyenhoangthanh_nd

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio