“Ta bây giờ rất muốn giết người, người nào cản ta thì chính là kẻ thù của ta, không chết không thôi!” Lời này của Diệp Viễn là nói với Phong Nhược Tinh, hắn biết Phong Nhược Tình cũng tới. Nếu như Phong Nhược Tinh ra tay, hắn là không thể giết được Trương Hằng. Đây là một loại cảnh cáo! Không có ai đáp lại, nhưng mà đây đã là một kiểu ngầm thừa nhận. Trương Hằng giống như nghe thấy một câu chuyện đáng cười, cười to nói: “Ha ha ha… Giết ta? Ngươi chính là cái tên Diệp Viễn gì đó đấy hả? Chỉ một mình ngươi với Nguyên Khí tầng sáu, liền muốn vượt cấp giết ta? Chủ tớ hai người các ngươi thật đúng là giống nhau ở chỗ không biết tự lượng sức mình!” Diệp Viễn không có biếu cảm gì, nhàn nhạt mở miệng nói: “Là ngươi tự chủ trương hay là có người sai khiến ngươi? Nói ra thì ta tha cho ngươi thoát khỏi đường chết!” Diệp Viễn và tên Trương Hằng này không có chút dây mơ rễ má nào, Lục nhi càng không thế nào trêu chọc đến người này, cho nên hẳn không tin đối phương vô duyên vô cớ bức Lục nhi đến con đường cùng như vậy. Trương Hằng vừa nãy liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Viền, điều này càng xác thực cho suy đoán của hắn. ‘Thật là chuyện tiếu lâm! Một mình ngươi với Nguyên Khí tầng sáu, ngênh ngang không có giới hạn! Ngươi cho rằng thông qua thăng cấp Huyền cấp, lại tăng lên cảnh giớỉ thì có tư cách hò hét với học viên có danh tiếng cấp Địa cấp hay sao? Tha cho ta con đường chết ư? Ngươi tha cho ta nhìn xem một chút xem nào!” Trương Hằng mặc dù kinh ngạc với tiến bộ thần tốc của Diệp Viễn, nhưng cũng không cho râng hắn có thể uy hiếp được bản thân. Hắn cao hơn Diệp Viền ba tầng tiếu cảnh giới, trung gian kém một bậc thang nhỏ, thực lực chênh lệch như vậy cũng không phải là dẻ dàng có thế bù đắp được. Trương Hằng thừa nhận Diệp Viẻn là một thiên tài, nhưng có thể bước vào học viện Đan Võ, cũng trở thành học viên cấp Địa cấp, người nào không phải là thiên tài trong thiên tài? Diệp Viễn thở dài, lạnh nhạt nói: “Cùng ** quả nhiên không có tiếng nói chung, nếu ngươi không nói, thì ta sẽ đánh tới khi ngươi nói mới thôi.” Diệp Viên cũng không phí lời thêm nữa, giơ tay lên chính là chiêu Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng! Bát trọng lãng! “Hừ! Thứ không biết chết sống, lại dám xem thường ta, lấy đơn chưởng đối địch!” Trương Hằng đương nhiên sẽ không bó tay chờ chết, hắn mất binh khí, lúc này cũng là một đôi một đôi bàn tay bằng thịt. “Bàn Nhược Chưởng!” Trương Hằng giơ tay lẽn cũng là một cái thượng phấm võ kỹ cấp một. Bàn Nhược Chưởng này Trương Hằng cũng từng thắng những công phu rất mạnh, đã luyện đến đại thành cảnh giới, hơn nữa hắn đồng thời sử dụng song chưởng, vận dụng nguyên lực tất nhiên cũng sẽ càng thêm nhiều. Khóe miệng Trương Hằng nhếch lên, phảng phất thấy được hình ảnh trọng thương của Diệp Viễn. Ba chưởng đụng nhau, sự tình cũng không theo như tiến triền trong tưởng tượng của Trương Hằng, hẳn cảm giác một luồng lực đạo to lớn từ trong lòng bàn tay của đối phương truyền tới, trong nháy mẳt xuyên thấu qua song chưởng của mình truyền tới toàn thản. “Phù!” Trương Hằng rên lên một tiếng, trong miệng máu tươi tuỏn ra, cả người như bị đòn nghiêm trọng, bay ngược ra ngoài. “Bây giờ, có thể nói được chưa ?” Diệp Viễn vẫn nói lạnh nhạt như cũ, không mang theo chút cảm tình nào. Một chưởng này của Diệp Viễn là nén giận đế ra tay, trực tiếp chính là bát trọng lãng! Điệp Lãng Sóng Tâm Chướng bát trọng lãng, thế nhưng ngay cả Linh Dịch tầng một cũng có thể giết chết được, Trương Hằng lại dám đần độn mà gẳng đón đỡ, hắn không chết thì không còn thiên lý nữa. Có điều Diệp Viễn đã dồn hết tâm trí đế hấp thu lực đạo của một chưởng này, chẳng qua chỉ làm Trương Hằng bị thương nặng, vì chính hỏi ra người sau lưng hắn. Diệp Viền bước hai bước về phía trước, đi tới bên cạnh Trương Hằng, mắt nhìn vào hắn, lạnh lùng nói: “Bây giờ, có thể nói được chưa?”