“Phụt!” Trương Hằng một lần nữa phun ra một một ngụm máu. Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Hắn bây giờ nguyên cả cánh tay đều bị đánh gãy, nội phủ ngũ tạng cũng bị thương rất nặng, bộ dạng vô cùng thẽ thảm. Lại không tiến hành chữa trị, không cần Diệp Viễn động thủ cũng không còn sống được lâu nữa. “Nói… Nói kẻ đứng sau ngươi! Ha… Ha ha… Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Quy định của học viện Đan Võ, giữa học viên không thế tàn sát lẫn nhau! Ngươi giết đi! Ngươi giết đi!” Máu tươi dính đầy răng trong miệng Trương Hằng, hẳn cười thảm nói. Diệp Viên thương hại nhìn Trương Hằng, lạnh lùng nói: “Quy định của học viện sao ? Viện quy chỉ là dùng để trói buộc những kẻ tầm thường như ngươi, cường giả chân chính, biết phá vỡ tất cả các quy tắc, đế sáng tạo ra quy tắc thuộc về mình! Người như ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong quy tẳc của người khác mà thôi, thật là đáng thương!” “Ha ha ha, mạnh miệng thì ai mà chả nói được? Có bản lĩnh, ngươi phá vỡ quy tắc cho ta xem một chút nào! Một tên tiếu tử Nguyên Khí tầng sáu, lại nguông cuồng nói về phá vỡ quy tắc, thật là buồn cười!” Trương Hằng hiển nhiên không tin Diệp Viền dám vi phạm viện quy, bởi vì những người vi phạm viện quy trong lịch sử của học viện, đều bị xử tử rồi! Ngoại trừ người kla! “Thật sao? Vậy bây giờ ta sẽ phá vỡ quy tắc, chẳng qua là… Ngươi sẽ không thấy được thôi.” Diệp Viễn lại giơ bàn tay lên một lần nữa, nguyên lực mờ nhạt quanh quấn trong lòng bàn tay hán. Giờ khắc này, Trương Hằng rõ ràng cảm nhận được sát ý tỏa ra trên người Diệp Viễn. Đối với Diệp Viền mà nói, Lục nhi là một trong những người thân cận nhất của hắn, Trương Hằng lại có thế uy hiếp nàng sử dụng đến Huyền Băng Quy Trần, thì hắn chết không có gì đáng tiếc! Diệp Viễn kiếp trước không có năng lực bảo vệ người thân của mình, đời này vốn nghĩ tuyệt đối sẽ không đế người thân bên mình bị thương tổn nữa, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Sau khi Diệp Viền tự trách mình, đã vô cùng phẫn nộ! Một chưởng này không chút do dự mà đánh xuống, Trương Hắng không bao giờ dám hoài nghi quyết tâm của Diệp Viền nữa. ‘Ta nói! Ta nói! Đừng giết ta! Ta… Ta chỉ là bị người khác sai khiến mà thôi!” Cuối cùng Trương Hằng không chịu nổi áp lực, liền vội vàng hô lớn. “Nói mau!” Bàn tay của Diệp Viễn vẫn nẳm chặt, hắn đang chờ câu trả lời của Trương Hắng. “Ta nói, nhưng ngươi phải đồng ý không giết ta, nếu không thì có chết ta cũng không nói!” Trương Hằng quyết tâm liều mạng, uy hiếp nói. “Thật sao? Vậy ngươi mang sự thật vào trong quan tài đi!” Diệp Viền đấy chưởng lực lại gần Trương Hằng thêm một chút. “Đừng, đừng, ta nói, ta nói! Là… Là Lâm Thiên Thành, Lảm sư huynh phản phó ta làm, ta thật sự chí nghe lệnh từ hắn! Hắn là đệ tử cấp cao nhất của phòng tạp sự, ta không thế không tuân mệnh hắn ! Diệp sư đệ, van xin ngươi bỏ qua cho ta, ta nhất định giúp ngươi chỉ ra Lâm Thiên Thành!” Cũng không biết khí lực của Trương Hằng ở đâu ra, mà lại bò dậy ôm lấy bắp đùi Diệp Viẻn, gào khóc lên. “Được, ngươi có thế chết được rồi!” Diệp Viền xuất ra chưởng lực, Trương Hằng không phát ra tiếng kêu nào liền ra đi. Bất kể hắn có phải nghe lệnh của người khác hay không, chỉ nguyên việc hắn bức ép Lục nhỉ thành ra như vậy, thì hắn chết vạn lần khó mà rửa sạch tội lỗi! “Lâm Thiên Thành?” Diệp Viền suy nghĩ một chút, mới nhớ tên Lâm Thiên Thành này là người ra sao. Hắn không ngờ, lại là một tên tiểu nhản như vậy hại Lục nhi thành cái bộ dạng này. Sớm biết như vậy, hắn nên sớm đề phòng mới được. Đang lúc này, tiếng động do Lục nhi phát ra làm kinh động tới Diệp Viễn, hắn vội vàng đi tới chỗ Lục nhi. Lục nhi đã đứng lên một cách yếu ớt, nàng đang bò về phía trước ! “Lục nhi, ngươi đang làm gì thế hả ? Có chuyện gì nói cho ta biết, ta đến giúp ngươi làm!” Diệp Viễn một bên chạy về đằng này, một bên liền vội vàng nói. Lục nhi vẫn di chuyến từng chút một về phái trước như cũ, cuối cùng cũng đến trước mặt cái huy chương màu xanh. Nàng đưa tay cầm chiếc huy chương đan SƯ này lên, bưng bít ở ngực, giống như huy chương màu lam này chính là toàn bộ sinh mệnh của nàng vậy.