Cung điện chìm trong im lặng.
Trương Dẫn Tố quỳ sau bàn, không nói không rằng. Lý Dung đi tới cạnh y, tay kẹp mảnh huyết thư kia.
Lý Dung: Phụng Tuyết xưa nay cẩn thận, tỉ mỉ, sao lại quên báo cáo trẫm chuyện này?
Lý Dung: Khanh đấy, làm việc phải cẩn thận chút. Nếu khanh có mệnh hệ gì, Trương gia biết làm sao đây?
Lý Dung: Phụ thân và thúc bá khanh chỉ trông mong khanh nhất trong lứa trẻ này thôi. Đưa khanh đến đạo Xá Uy, để khanh ở bên cạnh trẫm… sao khanh có thể mắc phải sơ sót này?
Trương Dẫn Tố không có gì để nói, chỉ đành quỳ đợi phán xét.
Lý Dung ngồi về chỗ, thở dài: Khanh thấy trẫm quá vô tình với Lý Miên.
Trương Dẫn Tố: Thần không dám.
Lý Dung: Khanh không dám ư? Chẳng phải khanh đã định “hộ Tấn” thay hắn rồi đó sao?
Tuy Trương Dẫn Tố tuân theo nền nếp, nhưng theo đạo môn lâu năm, đến khi cùng đường mạt lộ cũng có đôi phần rắn rỏi quyết liệt.
Y chợt ngẩng đầu, bình tĩnh nói: Nếu Lý Miên thực sự có tội, bệ hạ hãy xử chết. Nếu như vô tội, thì miễn tội cho ngài. Chỉ vậy mà thôi.
Lý Dung: Hắn có tội. Chẳng qua chưa rõ bằng chứng.
Trương Dẫn Tố: Ấy là vô tội. Bệ hạ cầm tù người hiện chưa có tội, tức là loạn pháp.
Vừa dứt lời, người kia vơ chén trà bên tay ném tới, nước trà hắt nửa người y.
Lý Dung: Khanh thì biết cái gì? Khanh có biết hắn qua lại thân mật với Tấn Vương không? Tấn Vương có binh, chỉ cần chúng nội ứng ngoại hợp, người bị giam cầm lúc này chính là trẫm.
Trương Dẫn Tố: Ngài ấy và Tấn Vương là anh em cùng mẹ, tình cảm sâu đậm cũng là chuyện thường tình.
Lý Dung: Vì vị trí tối cao, cha con huynh đệ ăn thịt nhau còn được. Huynh đệ tình cảm sâu đậm, trẫm chỉ là cháu, bì thế nào được với huynh đệ ruột thịt?
Tấn Vương nắm binh quyền, trấn giữ biên cương, không phải vị trí người bình thường thay thế được. Nơi biên cương ngài canh giữ vững như Thái Sơn, chưa từng thất bại trong cuộc chiến loạn nội gián này.
Chợt, Trương Dẫn Tố nhớ lại “lời điên cuồng” của Lý Miên khi hai người chia tay…
“Tìm nội gián gì? Nó chỉ lấy đó làm cái cớ thôi.”
Cái cớ… một cái cớ để hỏi tội Tấn Vương, một tội danh để loại trừ Tấn Vương…
Nội gián này có tồn tại thật sao?
Lý Dung không muốn tranh luận với y nữa, cho y lui.
Lý Dung: Mau chóng xử lý thứ ô uế kia đi. Quốc sư đã xuất quan, nếu khanh thấy khó quá, trẫm sẽ sai hắn giúp đỡ.
…Sư huynh Xuân Y của Trương Dẫn Tố ở đạo Xá Uy, đã trên đường tiếp chỉ tới đây.
…
Trương Dẫn Tố xin nghỉ ốm nửa tháng, về Trương gia.
Phụ thân vẫn khuyên nhủ như mọi ngày, nói y phải trung quân, phải thận trọng, phải điều tra rõ mọi việc cho Ngự hoàng…
Nhà cửa trống trải đi nhiều. Sau khi Lý Miên bị giam, phụ thân đã vứt hết đồ đạc Nhiếp Chính Vương ban cho khi xưa đi. Thư đồng Vương phủ đưa tới khi Trương Dẫn Tố mới đi học cũng bị đuổi đi.
Trương Dẫn Tố nhờ người âm thầm chăm sóc cho người hầu đó, giúp người ta không phải sống lang thang.
Trong nhà có mấy lá thư gửi cho y, có những lá là thư sư huynh ở đạo Xá Uy gửi cho, vẫn là những lời không ra gì như mọi khi, âm thầm ám chỉ với y rằng hắn sống rất tốt. Cũng có những lá thư Liễu gia sai người đưa tới thăm hỏi, nhìn là biết ngay chữ của Nam Phật tiểu thư, tao nhã vô cùng.
Trong thư nói đệ đệ của cô rất nhớ Trương tiên sinh. Liễu Chí xưa nay không học không nghề, lần đầu tiên biết nhớ tiên sinh dạy học. Tỷ tỷ như cô vui mừng hết sức, trông mong tiên sinh sớm ngày quay lại.
Phụ thân y cũng thấy lá thư đó, bèn cảnh cáo Trương Dẫn Tố, ông nghe phong thanh rằng Ngự hoàng có ý với tiểu thư này, mãi vẫn chưa cưới là vì lo Thừa tướng lớn mạnh.
Con mình có hạ bệ Thừa tướng giúp bệ hạ được không là một chuyện, nếu để có chuyện nam nữ với vị tiểu thư này thì toi đời.
Trương Dẫn Tố thở dài, thầm nghĩ, hai nam nhân tranh nhau cái mũ xanh này, chỉ độc không tới lượt y.
Y ở lại Trương gia thêm vài ngày, mẫu thân kêu ca y dậy muộn… Trước giờ con bà vẫn sống nền nếp, không hiểu sao ở Liễu gia một thời gian lại đảo lộn đêm ngày, tối ngủ mà nghe chút tiếng động là thức ngay.
Hơn nữa còn đóng cửa suốt ngày, không muốn thấy ánh sáng, thích ăn đồ lạnh, ăn đồ nóng là thấy buồn nôn.
Cũng không đi dạo vườn cùng mẫu thân nữa, hiếm khi được mấy ngày nắng đẹp, nhưng nhi tử chỉ ngồi trong bóng râm, không muốn bị nắng chiếu vào.
… Y quá gần gũi với thứ kia nên đã thay đổi rồi.
Không lâu sau, lá thứ thứ hai từ Liễu phủ tới. Chữ viết trong thư như chó gặm, trông là biết thứ kia dùng chi mảnh để viết.
Trương Dẫn Tố đọc nội dung thư, mặt biến sắc, lập tức thu dọn đồ về Liễu gia.
…
Liễu Chí chưa làm ra chuyện gì. Nó thấy Trương Dẫn Tố vội vàng trở về, nghĩ rằng người này rất ủng hộ kế hoạch của nó.
Y đã đốt thư của nó rồi, trong thư nói nó đã nghĩ ra cách khiến Ngự hoàng hết tình cảm với Liễu Ô, chuẩn bị ra tay.
Trương Dẫn Tố nhức hết cả đầu: Ngươi vẫn chưa bỏ cuộc à?
Liễu Chí: Chỉ cần tỷ tỷ ta mắc bệnh gì rắc rối chút, chắc chắn hắn sẽ bỏ tỷ tỷ thôi!
Trương Dẫn Tố: Ngươi nào có qua mắt được…
Nói nửa chừng, y cũng sững lại.
Nữ tử muốn vào cung cần có thân thể khỏe mạnh, không thể mang tật, mắc bệnh hiểm nghèo…
Chỉ cần Liễu Chí dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, Liễu Ô sẽ trông như mắc bệnh nan y ngay. Còn Ngự hoàng thì sao? Tuy hắn cố chấp với người bạn thuở nhỏ, nhưng nói sao cũng là Ngự hoàng cao thượng, nếu cô mắc bệnh thật thì có khi hắn sẽ không thích nữa.
…Cách này có thể làm được.
Liễu Chí hào hứng nhảy khắp phòng: Đợi hắn buông tay, ngươi lập tức đến phủ tướng quân thôi thúc, bảo tên Dương Kích kia tới hỏi cưới ngay!
Chỉ cần có thể xoa dịu cục diện rối rắm này, Trương Dẫn Tố sẵn lòng làm mọi việc… Khiến Lý Dung từ bỏ Liễu Ô, dừng việc xử lý Liễu Chí, tập trung tìm kiếm nội gián…
Trương Dẫn Tố bàn kĩ chi tiết với nó, ít nhất phải bảo đảm an toàn cho Liễu tiểu thư. Nói chuyện nửa ngày, cuối cùng nó mới phân biệt được “trông có vẻ bệnh” và bị bệnh thật khác nhau ở đâu.
Bất kể ra sao, đây đều là một kế hoạch giả bệnh hoàn hảo, không điều tra được nguyên nhân, triệu chứng bệnh đáng sợ… Ba ngày sau, Liễu Ô đột ngột ngất xỉu, mạch máu xanh tím lan khắp người. Liễu Thừa tướng lo lắng cho ái nữ, mời khắp danh y.
Bầu không khí trong phủ Thừa tướng mịt mù, chỉ riêng lầu Bắc là hân hoan vui vẻ. Trương Dẫn Tố đưa tin tới, có ngự y trong cung đến phủ và thấy “tình trạng thảm thiết” của Liễu Ô rồi, giờ phút này có lẽ Lý Dung cũng đã hay tin.
Liễu Chí: Có cần ghê hơn nữa không? Ví dụ như mọc gì đó trên mặt, hay rơi bớt bộ phận nào đó…
Trương Dẫn Tố: Vừa phải thôi, đừng dọa tỷ phu thật của ngươi chạy mất.
Liễu Chí nhớ đến Dương Kích: Còn hắn nữa! Phải thử lòng hắn luôn mới phải!
…Dương tướng quân rất tích cực. Hôm sau đã dẫn người của phủ tướng quân tới thăm bệnh, không chỉ không ghét bỏ mà còn âm thầm nói chuyện với Liễu Ô đang hôn mê hồi lâu.
Xem chừng cứ để Liễu Ô chịu khổ thêm năm, sáu ngày nữa là sẽ có kết quả. Trương Dẫn Tố chờ đợi tin tức trong cung mọi lúc, chỉ đợi một câu “Thôi bỏ đi” của Ngự hoàng.
Một ngày trôi quá, không có tin tức; Hai ngày trôi qua, không có tin tức…
Trương Dẫn Tố bắt đầu thấp thỏm. Y không biết chủ quân của mình si tình đến mức nào. Người này có thể xử lý các hoàng tử khác một cách dứt khoát, thậm chí bất chấp pháp luật hạ bệ Nhiếp Chính Vương đầy quyền lực… Bỏ Liễu Ô chẳng phải việc gì to tát.
Ngày thứ sáu trôi qua, Lý Dung vẫn chưa có động thái gì. Trương Dẫn Tố và Liễu Chí đang bàn bạc ở lầu Bắc, đột nhiên, có người hầu ngoài cửa thét lên: Đến rồi! Đến rồi!
Ai đến? Trương Dẫn Tố hồi hộp… Y và Liễu Chí chạy ra cửa, trông thấy một đoàn người trùng điệp bên ngoài phủ Thừa tướng, ít phải hơi tám mươi người, đều mặc y phục của Thái y sở…
…Lý Dung phái cả Thái y sở vào Liễu phủ ở, tám mươi tám ngự y cứu một mình Liễu Ô.