Chương
Bỗng nhiên ánh mắt của Triệu Nam Thiên nhắm ngay góc tường, lúc này mới phát hiện chỗ kia lắp một cái camera.
Vị trí đối diện hai người, từ khi Khương Bích Kiều cởi quần áo xuống cho đến khi anh vào cửa, tất cả quá trình đều bị quay lại.
Không có lời thoại nhưng cũng đủ khiến người ta hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người!
Mặt của Triệu Nam Thiên lập tức biến thành màu đen: “Chủ nhiệm Khương, cô có ý gì?”
“Không có ý gì cả, anh nói đúng, lỡ như khi tôi đạp đổ Tôn Chí Bình rồi, anh mà buông tay thì tôi nên xử lý như thế nào đây?”
“Vừa rồi tôi chỉ muốn nói, hẳn là giữa chúng ta nên có tín nhiệm tối thiểu.”
“Đàn ông các anh chẳng có một ai tốt cả, dựa vào đâu mà tôi tin được anh đây?”
“Cô như vậy chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
“Tóm lại, anh cứ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, xong chuyện tôi sẽ xóa bỏ video, bằng không tôi sẽ gửi video cho vợ anh, nghe nói cô ấy tên là Tô Mục Tuyết, tôi nhớ không lầm chứ?”
Thấy Triệu Nam Thiên không tin, cô ta lại bổ sung một câu: “Sau đó tôi cũng sẽ gửi cho Tôn Chí Bình, đến lúc đó tôi không chạy được thì anh cũng chẳng chạy được đâu!”
Triệu Nam Thiên hoàn toàn bội phục, trách không được cô ta có thể ở bên cạnh Tôn Chí Bình lâu như vậy, không nói đến sự nhẫn nại, chỉ riêng cách tính toán thôi đã không đơn giản.
Từ quán bar đến khách sạn, tất cả đều được thiết kế tỉ mỉ.
Góc quay của đoạn video kia cũng vô cùng khéo léo, nếu thật sự đưa tới trước mặt Tô Mục Tuyết, anh cũng khó mà giải thích bằng miệng.
Triệu Nam Thiên cười khổ nói: “Chủ nhiệm Khương, cô cũng biết Tôn Chí Bình không đơn giản, thế thì vì sao tôi phải bảo vệ cô an toàn chứ?”
Khương Bích Kiều thuận miệng trả lời: “Tôi đã dám tìm anh thì đương nhiên là đã tìm hiểu kỹ, đến cả anh Năm và Đao ca đều bị anh nắm trong tay, anh còn khiêm tốn cái gì chứ?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Chủ nhiệm Khương, làm sao tôi lại cảm thấy cô đã sớm nhớ thương tôi nhỉ?”
Anh càng nghĩ càng thấy có khả năng này, hôm nay sở dĩ tạm thời bị cách chức, cũng không phải công lao hoàn toàn của Tôn mập.
Không chừng chính là Khương Bích Kiều bỏ đá xuống giếng, để tương lai có một ngày trở mặt với anh em nhà họ Tôn, còn có thể kéo người trợ giúp ở bên cạnh.
Nếu thật sự là như vậy, quả thực người phụ nữ này quá đáng sợ.
Trách không được trưởng khoa Uông không đấu lại cô ta, thậm chí còn bị buộc phải chủ động đổi vị trí, cô ta thật sự không đơn giản!
Ánh mắt của Khương Bích Kiều lấp lóe: “Ai nhớ thương anh? Tôi không hiểu anh nói gì cả, anh mau trả lời tôi, anh có đồng ý hay không?”
Triệu Nam Thiên hơi nhíu mày: “Đồng ý kiểu gì? Tôi cũng không phải Tôn Chí Bình, một khi anh ta quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thì ngày nào tôi cũng phải canh giữ ở bên cạnh cô à?”
Khương Bích Kiều híp mắt: “Ba ngày, cho tôi ba ngày là được, đến lúc đó anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi!”
Triệu Nam Thiên đã hiểu, nhất định Khương Bích Kiều đã có sắp xếp khác, mà nghe giọng điệu của cô ta, chỉ sợ muốn mượn cơ hội lần này để dồn Tôn Chí Bình vào chỗ chết!
Ngẫm lại cũng đúng, Tôn Chí Bình giày xéo Khương Bích Kiều thành dạng này, cô ta đã muốn trả thù, chắc chắn sẽ không thể không đau không ngứa.