Chương : Có chừng có mực ()
Đến giờ Trương Dương mới nhận ra gã Lương Đông Bình này là người thẳng thắn, tính tình cương trực nhưng Trương Dương cũng lười chẳng thèm đôi co với hắn làm gì cho mệt nên trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây của mình: “Dù sao bài thì ngươi cũng đã viết, báo cũng đã đăng rồi, ta chỉ hi vọng sau này ngươi không cần phải viết bài về phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành nữa. Nói thực bài báo của ngươi có phần hơi cực đoan, lại mang tính kích động quần chúng, ảnh hưởng không tốt tới suy nghĩ của người dân về phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành.”
“Lúc nào cũng lo lắng sợ hãi thì làm sao mà cải cách, mà tiến bộ được? Đám lãnh đạo các ngươi sợ gây ảnh hưởng tới dư luận xã hội nên không muốn điều tra rõ ràng, viện cớ tìm cách lấp liếm sai phạm, hoặc lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cũng là chẳng có ai phải chịu trách nhiệm cả. Thật nực cười!”
“Ngươi là người có ăn có học sao nói toàn những lời khó nghe như vậy?
“Lời thật thì khó nghe, thử hỏi trên đời này có ai thích nghe lời nói xấu cơ chứ? Nếu như đổi lại, ta viết bài ca tụng công đức đám lãnh đạo các ngươi thì khẳng định các ngươi cười tươi như hoa. Nhưng xin lỗi, tính tạ thẳng thắn chỉ biết nói đúng nói thật không thích a dua xu nịnh kẻ khác. Nói cho ngươi biết, ta vẫn sẽ theo đuổi việc này, tiếp tục vạch trần những sai phạm của phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành các ngươi!”
Lương Đông Bình giơ giơ bài viết dở trên bàn lên lớn giọng nói tiếp: “Ta còn muốn đưa tin các ngươi thành lập quỹ đen như thế nào, ta phải cho cả tỉnh Bình Hải biết ngành giáo dục Giang Thành các ngươi thối nát như thế nào!”
Hiện giờ Trương Dương cũng thấy nóng mặt rồi, phóng viên Trương Dương gặp cũng không ít nhưng đây là lần đầu gặp một kẻ cứng đầu như vậy. Vốn dĩ Trương Dương định mắng vốn hắn một chập cho đỡ tức nhưng lại nhớ tới trước khi đi Lý Trường Vũ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải nhẹ nhàng xử lý êm xuôi chuyện này, nếu cần thiết có thể áp dụng một số thủ đoạn linh hoạt.
Nói cách khác thì bằng mọi giá bất kể là thuyết phục, đe dọa hay mua chuộc cũng phải ngăn Lương Đông Bình viết bài tiếp, nhưng nhất quyết không được gây tổn hại gì cho hắn. Dù sao trong thời đại này cũng có không ít phóng viên ngoài miệng thì đao to búa lớn viết bài phản ánh lên án này nọ, nhưng thực chất chỉ là lợi đụng để kiếm chác. Nghĩ tới đây Trương Dương cũng nghĩ tới khả năng, gã Lương Đông Bình này miệng thì nói ta đây chính nghĩa nhưng chắc cũng chỉ là muốn tranh thủ ít lợi ích nào đó.
Từ trước tới nay Trương Dương làm việc luôn gọn gàng dứt khoát, trực tiếp nói thẳng luôn: “Ta cũng không dài dòng nói lời vô ích với ngươi nữa Cho giá đi, ngươi muốn bao nhiêu thì mới chịu ngậm miệng!”
Lương Đông Bình trọn ngược tai mắt, những lời của Trương Dương chẳng khác gì xỉ nhục nhân cách của hắn. Hắn tục giận đến mặt đỗ bừng lên, tay chỉ thẳng cửa, lớn tiếng quát: “Cút!”
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu Trương đại quan nhân mới bị người ta đuổi thẳng cổ như vậy. Nếu là trước kia chắc chắn Trương Dương đã làm mặt lạnh chậm rãi tiến đến cho hai cái tát khiến thằng nhãi kia phải sái quai hàm mới thôi Nhưng giờ lăn lộn trên chốn quan trường nhiều năm, Trương Dương cũng hiểu rằng động tay động chân cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Mà bài học của Hồ Quang Hải vẫn còn đó, cho dù là hạng tiểu tốt, cho dù là viên đá nhỏ bên đường không đáng để bạn phải liếc mắt, nhưng sẽ có lúc bạn phải vấp ngã vì chính viên đá đó. Hơn nữa mỗi hạng người khác nhau thì phải có cách xỏ lý khác nhau, dùng vũ lực chỉ khiến đối phương e sợ chứ không thực sự khiếp sợ.
Mà hiện tại đang ở toà soạn báo, Trương Dương cũng không chỉ một hai lần lĩnh giáo qua sự lợi hại của dư luận xã hội nên đành phải đè nén cơn giận xuống gật gật đầu trầm giọng nói: “Được lắm!. Lương Đông Bình, ngươi có nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói!”
Biết có khách quý tới nên Viên Ba đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc cực kỳ thịnh soạn, chẳng những là phòng hạng sang nhất Ngô Việt mà thức ăn cũng chọn toàn những món hảo hạng rượu cũng toàn loại Mao Đài trên ba mươi năm.
Lương Thành Long không đến một mình mà còn dẫn cả bạn gái - Bạch Yến đi cùng, ngoài ra hắn còn gọi tới cả Trương Đức Phóng cùng một gã là chủ nhiệm mảng tín dụng của ngân hàng công thương tỉnh, tên Trần Thiệu Bân. Bên này thì chỉ có mỗi mình Trương Dương với Viên Ba.
Viên Ba cũng không quen biết mấy người bên Lương Thành Long, nhưng lại biết rõ họ toàn là những nhân vật có thể hô phong hoán vũ ở Đông Giang, bởi thế mà hắn lại càng tỏ ra thập phần khách khí hơn.
Ngoài Trương Đức Phóng ra Trương Dương cũng chưa lần nào gặp mặt Trần Thiệu Bân, nhưng từ lâu hắn ta lại quan hết cực kỳ mật thiết với Lương Thành Long. Mục đích Lương Thành Long dẫn hắn tới đây không phải chỉ vì những khoản vay vốn ngân hàng mà trọng yếu là do thân phận của Trấn Thiệu Bân, cha hắn là thành viên ủy ban thường vụ tỉnh, nguyên bộ trưởng bộ tuyên giáo tỉnh - Trần Bình Triều.
Mới đầu Trần Thiệu Bân cùng tỏ ra khinh thường Trương Dương chỉ là một gã trưởng phòng cấp huyện, nhưng lúc Lương thành Long kể lại những chiến tích trước đây cùng thân phận của Trương Dương thì Trần Thiệu Bân lại tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Dù sao danh tiếng của Trương Dương ở Giang Thành hay Đông Giang gần như đã trở thành truyền thuyết, lâu nay Trần Thiệu Bân vẫn rất bội phục gã thanh niên trẻ tuổi nhưng tài cao kia Rồi đến cuối, khi Lương Thành Long ám chỉ Trương Dương còn là con nuôi của Văn phó thủ tướng thì Trần Thiệu Bân lại sinh lòng muốn kết giao làm quen với Trương Dương.
Thực ra năm nay Trần Thiệu Bân cũng chỉ mới tuổi, cũng được cho là một cán bộ trẻ đầy triển vọng của tỉnh. Dáng người hắn không cao, dan trắng nõn, hơn nữa lúc nào hắn cũng đeo kính mát trông giống thư sinh ốm yếu nhưng lại cực kỳ hào hoa phong nhã Lương Thành Long giới thiệu hắn cho Trương Dương xong, hắn liền tươi cười vươn tay chào làm quen: “Sớm đã nghe đại danh của Trương trưởng phòng, mở cuộc thì hoa hậu quảng bá khu du lịch núi Thanh Thai. Xử đẹp cả cục trưởng cục du lịch Giang Thành ở đài truyền hình, còn mắng cả giám đốc Lý Huệ Hà của đài truyền hình Giang Thành!”
Nghe Trần Thiệu Bân kể những ‘chuyện hay’ mà mình đã làm, Trương Dương cũng thấy hơi ngượng ngùng Dạo gần đây hắn mới phát hiện ra rằng mắng chửi đánh người tuy có thể nhanh chóng triệt tiêu cơn tức giận, lại còn sướng miệng sướng tay chân, thế nhưng hệ lụy là nó lại khiến người khác có ấn tượng xấu về mình. Thân là cán bộ nhà nước thì danh tiếng hình tượng là điều quan trọng nhất. Đột nhiên Trương Dương lại nghĩ rằng tại sao Trần Thiệu Bân lại nhắc tới chuyện này, không lẽ hắn ta quan hệ gì với Lý Huệ Hà có?”
Trần Thiệu Bân cũng nhận ra ánh mắt ngờ vực của Trương Dương nên vội vàng giải thích lại: “Thực ra tôi cũng không ưa gì ả Lý Huệ Hà kia Trước kia ả ta từng mách lẻo với cha ta khiến ta phải chia tay một mối quan hệ!”
Trương Đức Phóng ở bên ha hả cười chen vào: ‘Nói như vậy thì ngươi phải cảm ơn Trương Dương xả giận dùm ngươi rồi!”
Trần Thiệu Bân cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên tối nay tôi phải kính Trương trưởng phòng mấy chén mới được!”
Cả đám nói mấy câu khách sáo xã giao xong rồi chia nhau ngồi vào bàn. Trương Đức Phóng được ngồi ở ghế trên, dù sao ở đây hắn là người lớn tuổi nhất, địa vị trong quan trường cũng là cao nhất. Hơn nữa mới đây Vinh Bằng Phí được thăng chức lên làm phó cục trưởng cục công an Đông Giang nên cấp trên đã có quyết định chính thức bổ nhiệm hắn vào chỗ trống của Vinh Bằng Phi ở phân cục Quảng Thịnh. Rượu còn chưa rót ra Trần Thiệu Bân đã công bố tin tức này ra, tất cả mọi người đều Chúc mừng hắn được thăng chức.
Ngoài miệng thì Trương Đức Phóng vẫn tỏ ra khiêm tốn nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trên mặt lại không dấu nổi vẻ đắc ý dương dương tự đắc. Tuy rằng hắn chỉ từ phó cục trưởng cục công an huyện một bước lên cục trưởng phân cục ở Đông Giang nhưng cấp bậc cùng quyền lực của hắn lại nâng nên không ít chút nào, phải biết rằng không ít cán bộ dù cống hiến cả đời cũng không bước nội cửa ải từ cấp huyện lên tỉnh hay thành phố.
Nhìn người lại ngẫm về mình, đột nhiên Trương Dương lại cảm thấy khó chịu. Nói trắng ra thì gã Trương Đức Phóng kia cũng chẳng có chiến tích gì gọi là xuất sắc, rồi thì đến vụ buôn lậu xe hơi kia hắn cũng có dính dáng chút ít đến, nhưng chắc chắn là được cấp trên bao che giấu diếm, bằng không đã không bị việc gì mà lại còn được cất nhắc thăng chức nữa chứ? Còn mình thì bán mạng giúp Cố bí thư tìm mọi cách triệt hạ Hứa Thường Đức. Rồi thì lúc ở cục du lịch thành phố hoàn thành công tác khôi phục tu sửa lại khu địa cung cổ, rồi thì giúp sửa chữa nâng cấp lại đường vành đai ba.
Ấy là chưa tính đến còn giúp Giang Thành khôi phục lại mấy cái lễ hội văn hóa truyền thống thu hút không ít khách du lịch tới thăm quan, đóng góp không biết bao nhiêu tiền cho ngân sách thành phố. Làm bao nhiêu chuyện không công như vậy mà vẫn chỉ lẹt đẹt ở cái cấp khoa, danh thì lớn mà chức lại chỉ là một gã trưởng phòng Đây là sự chênh lệch, chênh lệch về mối quan hệ huyết thống Trương Đức Phóng là cháu ngoại Cố bí thư, còn quan hệ giữa mình với Cố Doãn Tri là thông qua Cố Giai Đồng Nếu không tính tới Cố Giai Đồng thì đến cái liếc mắt Cố Doãn Tri cũng chẳng thèm nhìn chứ đừng nói đến chuyện cất nhắc nâng đỡ. Càng nghĩ Trương Dương càng cảm thấy buồn bực hơn.
Trương Dương đang trầm mặc suy nghĩ thì mọi người vẫn thay nhau chúc rượu Trương Đức Phóng, Lương Thành Long vui vẻ phấn khởi báo một tin vui khác: “Còn chuyện này nữa, bên dưới cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang người ta tìm thấy một ngôi mộ cổ!”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Lương Thành Long. Lương Thành Long quét mắt nhìn mọi người một lượt rồi tủm tỉm cười: “Đến sáng nay ta mới biết chuyện này, hiện giờ toàn bộ công trường đều phải tạm ngừng thi công, đội khảo cổ nhận được tin cũng đang vội vàng đến tận nơi xem xét. Nghe đâu ngôi mộ này có từ thời Tam Quốc lận, giá trị lịch sử rất cao đó!”
Trần Thiệu Bân vội vàng hỏi lại: “Vậy nếu như đó thực sự là niộ cổ lâu đời vậy thì làm sao có thể tiếp tục tiến hành xây dựng toà cao ốc được nữa? Rồi thì lại phải đấu thầu lại khu đất đó chứ chẳng chơi!”
Đây cũng là điều làm Lương Thành Long thấy hả hê nhất. Lúc trước hắn vì miếng đất kia mà phải tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán, phải đắc tội với cả Vương Học Hải, Phương Văn Nam, rồi còn cả Cố Giai Đồng nữa. Nhưng đến cuối cùng gã tiểu nhân Vương Học Hải kia dùng thủ đoạn hèn hạ mới đấu thầu thành công miếng đất đó, từ đó đến nay Lương Thành Long vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó. Bởi vậy mà không ít lần hắn ngấm ngầm ra tay khiến Vương Học Hải phải chịu thiệt thòi cho đỡ uất ức, nhưng hiện giờ dưới khu đất người ta lại tìm được ngôi mộ cổ, điều này chẳng khác gì Vương Học Hải sẽ mất trắng miếng đất, tiền vốn coi như mất sạch không thu hồi về được.