Y Đạo Quan Đồ

chương 195: có chừng có mực (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Có chừng có mực ()

Giống Lương Thành Long, Trương Dương cũng chẳng ưa gì gã Vương Học Hải kia. Nghe thấy chuyện này Trương Dương nhịn không được cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tỉnh bơ, chầm chậm nâng chén rượu lên nói: “Nói như vậy thì phải chúc mừng tổng giám đốc Lương rồi. Nhưng như vậy thì đâu có được, ai lại cười trước nỗi đau của người khác như vậy cơ chứ? Mọi người thấy có phải không?”

Vài người nhịn không được còn cười lớn hơn.

Trần Thiệu Bân lại nói: “Mà ngươi nhắc ta mới nhớ ra, mới đây Vương Học Hải có tìm ta, nhờ ta giúp hắn vay vốn ngân hàng để đầu tư xây dựng công trình. Nếu như thật sự tìm được mộ cổ ở đó thì ta lại có lý do không cho hắn vay tiền rồi!”

Mãi tới lúc này Viên Ba mới chen miệng vào được: “Dạo này các doanh nghiệp Đông Giang gặp nhiều rối ren quá a!”

Lương Thành Long nhoẻn miệng cười: “Phải nói là vận động tiến bộ mới đúng. Mà không chỉ trong ngành kinh doan buôn bán, mà bất kỳ ngành nghề nào cũng có sự đào thải không ngừng, có người bị loại thì cũng có người mới nhập cuộc.”

Trương Dương nâng chén cụng với hắn một cái rồi thấp giọng nói chủ đề chính hôm nay: “Có chuyện này ta muốn ngươi giúp chút ít. Chẳng là hiện giờ Vọng Giang Lâu của Chu Vân Phàm đang đóng cửa ngừng kinh doanh, mà không lâu nữa cũng sắp thanh lý rồi, ông chủ Viên có ý định mua lại tiếp tục kinh doanh!”

Chuyện cũng không có gì to tát lắm nên Lương Thành Long sảng khoái gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ để ta lo!”

Tan tiệc xong Lương Thành Long đứng ra chủ trì đi tăng hai tiếp. Trương Đức Phóng kêu bận việc không tiện đi nên xin cáo từ trước, còn Viên Ba thì chỉ mới gặp mặt xã giao lần đầu nên cũng không tiện đi theo. Cuối cũng chỉ. Có bốn người là Trương Dương, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân cùng Bạch Yến đi. Chơi tiếp. Bạch Yến nhanh nhẹn đưa ra chủ ý: “Hay là đến Lãng Đào Sa đi? Nghe nói chỗ đó mới mở có nhiều thứ hay lắm!”

Trương Dương cùng Lương Thành Long còn chuyện cần bản nên cũng cần đến chỗ nào đó bàn chuyện chuyện. Mà Lãng Đào Sa thực chất là một câu lạc bộ trên du thuyền, bên trong cũng có nhiều tiết mục hấp dẫn.

Ba người bọn Trương Dương, Lương Thành Long cùng Trần Thiệu Bân lúc nãy uống hơi nhiều, mà giờ công an lại kiểm tra khá gắt gao nên việc lái xe để Bạch Yến phụ trách ngồi trong xe, Lương Thành Long quay sang nhỏ giọng nhắc lại cho Trương Dương biết: “Bên kỷ ủy tỉnh với công an kinh tế đều bịt hết rồi, mà Chu Vân Phàm cũng chủ động ra mặt nhận trách nhiệm, còn nguyện ý nộp tiền phạt vào ngân sách tỉnh nữa!”

Nghe thấy vậy Trương Dương mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra số tài liệu cùng mớ hóa đơn kia của hắn cũng có chút tác dụng nhất định.

Vì quan hệ cũng khá mật thiết với Trần Thiệu Bân nên Lương Thành Long nên cũng không cần kiêng nể nhiều mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: “Lão cáo già Chu Vân Phàm quá khôn ngoan giảo hoạt. Hắn thông qua công ty Long Tường nhập lậu không ít xe hơi đắt tiền rồi lại đem bán cho đám con ông cháu cha, đã thế hắn còn giữ lại toàn bộ hóa đơn chứng từ để làm tấm bùa hộ mệnh cho mình. Hiện giờ lúc nguy hiểm đến tính mạng hắn liền dùng tâm bùa này để trao đổi điều kiện với tỉnh uỷ.”

Trần Thiệu Bân thấp giọng hỏi: “Hình như chiếc Acura này của ngươi cũng là mua từ chỗ hắn ta thì phải?”

Lương Thành Long cũng không phủ nhận chỉ thở dài ngao ngán: “Kể ra Chu Vân Phàm cũng là người thông minh, nhưng hắn làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt toàn bộ sinh cơ lẫn mối quan hệ của mình, trừ phi hắn trốn ra nước ngoài sống cả đời đừng trở về, bằng không về rồi hắn có không ít người tìm hắn tính sổ.”

Trương Dương cũng chẳng mấy quan tâm kết quả cuối cùng chuyện này, mà thuỷ chung từ đầu đến cuối hắn chỉ lo lắng cho mỗi mình Hồ Như Yến. Hắn lại thấp giọng hỏi tiếp: “Thế sự việc của Hồ Như Yến ra sao rồi?”

Lương Thành Long chậm rãi nói: “Yên tâm đi, chắc hẳn nàng ta cũng không có việc gì đâu. Ta đã tự mình hỏi qua chú ta chuyện này rồi, nàng ta bất quá chỉ là một người quản lý, cũng chỉ là nhân viên thôi không phải chịu pháp nhân công ty. Hơn nữa nàng ta là người kín miệng, từ đầu tới cuối không khai ra chữ nào nên được xem là người không tham gia trực tiếp mới không biết tí gì. Chắc hẳn qua vài hôm nữa là được thả ra thôi.”

Mãi đến tận bây giờ Trương Dương mới trút được tảng đã đè nặng trong lòng.

Trần Thiệu Bân lắc lắc đầu thở dài cảm thán: “Thương trường có quá nhiều hiểm nguy

“Quan trường lại càng hung hiểm đáng sợ hơn!” Lương Thành Long bồi thêm một câu nữa.

Trương Dương cười cười phụ họa thêm: “Dù quan trường hay thương trường cũng đều chẳng khác gì chiến trường cả, làm chuyện gì cũng phải cần trọng nhìn trước ngó sau, chỉ cần sơ xảy trượt chân thôi cũng đều ôm hận ngàn năm cả!”

Bạch Yến vừa đánh xe đỗ vào bãi, bốn người bọn họ vừa bước xuống thì một thanh niên trẻ tuổi mặc veston lịch lãm tiến đến chào hỏi: “Lương tiên sinh!” Lương Thành Long cùng Bạch Yến cũng khá thường xuyên tới đây.

Lương Thành Long chỉ gật gật đầu chào lại rồi quay sang giới thiệu cho Trương Dương cùng Trần Thiệu Bân biết: “Câu lạc bộ Lãng Đào Sa này tổ chức theo phương thức hội viện, chỉ là mỗi một hội viên được mời tới hai người không phải hội viên, đây cũng là phương thức đề câu lạc bộ mở rộng hội viên.”

Trần Thiệu Bân tò mò thấp giọng hỏi: “Hội phí bao nhiêu vậy?”

Lương Thành Long cười cười không nói gì. Bạch Yến thay hắn nhỏ giọng nói cho biết: “Mỗi năm khoảng vạn.”

Vừa nói chuyện bốn người vừa đi đến bến tàu. Ở đó cũng có không ít cano đợi sẵn đón khách chờ lên du thuyền ở giữa sông

Chiếc du thuyền sáng rực rỡ đang trôi nổi bập bềnh giữa sông kia có tên trùng với tên câu lạc bộ Lãng Đào Sa Đó là một chiếc du thuyền xa hoa đắt tiền nhất cả tỉnh Bình Hải này, thuyên được nhập ngoại nguyên chiếc, tuy rằng đã trên tuổi nhưng lúc mua về người ta đã phải bỏ không ít tiền của công sức trang hoàng lại cả con thuyền. Mãi đến tháng năm nay thuyền cùng câu lạc bộ mới chính thức mở cửa thu nhận hội viện.

Bước lên du thuyền, dọc theo các hành lang trên boong tàu đều trải thảm đỏ mới tinh. Phía gần mũi thuyền có cả hồ bơi nhỏ, mấy cô nâng xinh tươi mặc bikini đang nô đùa nghịch nước trông cực kỳ câu dẫn lòng người.

Trần Thiệu Huy chăm chăm nhìn mấy mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, đến chớp mắt cũng không dám, cứ như hắn sợ vừa chớp mắt một cái là mấy nàng mỹ nhân ngư kia lặn xuống biển sâu hết vậy.

Lương Thành Long thấy điệu bộ thẫn thờ của Trần Thiệu Huy mà không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn nhỏ giọng nói: “Nếu thích ngươi có thể mời các nàng đi cùng ngươi cũng được!”

Dường như mấy nàng mỹ nữ kia cũng hiểu đám hổ đói bên này đang thì thầm to nhỏ cái gì, các nàng đều xoay người lại tươi cười đánh mắt đưa tình nhìn lại, một số cô còn uốn éo tạo dáng trông cực kỳ nóng bỏng gợi cảm. Thấy vậy Trương Dương lại liên tưởng đến thuyền hoa của đám kỹ nữ thời xưa

Từ lúc tới thời đại này Trương Dương cũng tới không ít hộp đêm, quán bar, mấy chỗ linh tinh khác hắn tới cũng không ít, nhưng nơi hoành tráng lại đẳng cấp như thế này thì là lần đầu tiên Trương Dương tới, trong lòng cũng không dấu nổi sự tò mò thích thú. Dù sao trước kia lúc hắn còn là Trương đại thần y của Đại Tùy triều, hắn là khách vip của gần như tất cả thanh lâu trong kinh thành, nhưng lúc sống lại đến nay đột nhiên hắn lại trở nên hiền lành hơn rất nhiều, không còn ham muốn đến mấy chỗ như vậy nữa, bởi vậy mà hôm nay tới đây hắn mới tỏ ra vô cùng kích động đến vậy.

Trương Dương cùng Trần Thiệu Bân là lần đầu đến chốn này nên chỉ biết đi sau lưng Lương Thành Long, mắt thì tò mò nhìn ngó nghiêng mọi thứ xung quanh. Đi được một lúc thì đến khoang chính, hai tiểu mỹ nữ mặc sườn xám đỏ tươi cúi đầu chào bọn họ rồi chậm rãi mở cửa lớn ra, đập vào mắt Trương Dương là một cảnh tượng đèn điện sáng trưng huy hoàng rực rỡ sắc màu.

Lương Thành Long tự châm cho mình một điếu thuốc rồi cười cười giải thích cho hai người Trương Dương với Trần Thiệu Bân nghe: “Lãng Đào Sa thiết kế không khác gì những du thuyền đánh bạc ở Ma Cao, nhưng chỗ này sang trọng phục vụ đẳng cấp hơn bên đó nhiều. Đương nhiên không thể thiếu rượu ngon gái đẹp rồi!” Vừa nổi hắn vừa lấy tờ ngân phiếu trong ngực ra đưa cho Bạch Yến đi đổi phỉnh. Chỉ cần ngồi một chỗ giơ tay lên là tự động có một tiểu mỹ nữ xinh tươi mặc váy ngắn mát mẻ tươi cười rạng rỡ bê khay phỉnh đến tận bàn đổi cho khách chơi.

Lương Thành Long tỏ ra hào sảng dõng dạc nói; “Cứ chơi cho thoải mái đi, hết bao nhiêu cứ tính cho ta!”

Trước giờ Trương đại quan nhân không có máu me cờ bạc lắm, theo Lương Thành Long tới đây, chủ yếu là hỏi hắn một số tin tức khác mà thôi, tiếp đến là làm quen với Trần Thiệu Bân, dù sao có cơ hội thì vẫn nên mở rộng mối quan hệ vẫn hơn, biết đâu sau này lại có dịp cần nhờ vả hắn ta. Hơn hết cha hắn lại là Trần Bình Triều nguyên bộ trưởng bộ tuyên giáo tỉnh Bình Hải, chỉ cần lão ta đánh tiếng một cái thì dù Lương Đông Bình có muốn cũng chẳng thể đăng báo được tiếp, như vậy thì nhiệm vụ mà Lý Trường Vũ giao cho cũng giải quyết xong xuôi. Nhưng mới lần đầu gặp mà đã mở miệng nhờ người ta e cũng không hay cho lắm, vốn định nhờ Lương Thành Long làm trung gian có gì nói đỡ cho nhưng hắn ta lại ham vui kéo Bạch Yến lần vào đám đông đi đánh bạc mất tiêu bỏ lại Trương Dương cùng Trần Thiệu Huy với một đống phỉnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio