Y Đạo Quan Đồ

chương 196: khái niệm về chính nghĩa (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Khái niệm về chính nghĩa ()

Giống Trương Dương. Trần Thiệu Bận không hứng thú với bài bạc hắn chỉ quan tâm tới gái đẹp mà thôi Trấn Thiệu Bân đảo mắt nhìn xung quanh casino một lượt, đâu đâu cũng toàn mỹ nhận xinh tươi phơi phới. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở một nữ nhân viên chủ cái xinh đẹp, hắn liền vội vàng chạy tới xí chỗ ngồi đánh bạc ở bàn của nàng ta.

Trần Thiệu Bân nhìn không rời mắt nữ nhân viên chủ cái xinh đẹp, mãi lúc sau hắn mới cười tủm tỉm hỏi: “Tiền đặt cược bao nhiêu vậy?”

Cô nàng chủ cái kia thì ra vẻ nũng nịu trả lời lại: “Một phỉnh là thấp nhất, còn ngài muốn đặt bao nhiêu cũng được!”

Trần Thiệu Bân nhìn một loạt các con số trên bàn rồi nhíu nhíu mày hỏi lại cô nàng chủ cái xinh đẹp: “Ta cũng không rõ trò này cho lắm, chỉ biết chơi tiêu đại mà thôi!”

Cô nàng chủ cái tươi cười gật đầu nói lại: “Ngài muốn chơi tiểu đại cũng được!”

Trần Thiệu Bân đặt một phỉnh vào cửa tiểu rồi lại tươi cười ngồi ngắm cô nàng chủ cái xinh đẹp. Khách đặt cửa xong nàng ta bắt đầu đưa hai cánh tay trắng nõn mình lên trên không xóc liên hồi, xúc xắc bên trong va chạm nhau kêu những tiếng lách cách cực kỳ vui tai.

Trương Dương cũng bị tiếng xúc xắc kêu hấp dẫn đi lại bên đó. Gần đây hắn cũng thấy không ít cảnh casino trên mấy bộ phim hành động Hồng Kông nhưng giờ mới được tận mắt chứng kiến, tự mình tham gia cảm nhận cái không khí đầy kích thích này. Tuy rằng không thích mấy khoản đánh bạc này nhưng Trương Dương lại biết khá rành trò xúc xắc này. Bí quyết trò này chủ yếu là ở lực cánh tay cùng độ dẻo dai của cổ tay, lúc còn ở thời Đại Tùy triều thì Trương đại quan nhân hắn là đệ nhất cái trò này ở kinh thành.

Cô nàng chủ cái kia đang xóc xúc xắc bỗng nhiên đập mạnh bạt đụng xuống bàn, khóe môi nở nụ cười quyến rũ mê người. Nàng đánh mắt đưa tình với Trần Thiệu Bân một cái rồi mới chậm rãi mở bát, ba con xúc xắc bên trong phần biệt là nhất, nhị và tam, tiểu. Ván đầu tiên Trần Thiệu Bân thắng.

Lần này Trần Thiệu Bân đặt lớn hơn, năm phỉnh vẫn vào cửa tiểu.

Cô nàng nhà cái lại tươi cười ra chiều có lỏng tốt nhắc nhở: “Tiểu đồ di tình, càng đánh thì càng lún sâu hơn, ngài nên cẩn thận một chút bằng không thua đến cả khổ cũng không còn đâu!”

Trần Thiệu Bân cũng không vừa hỏi ngược lại: “Thế vạn nhất ngươi thua ta thì sao?”

Cô nàng chủ cái lại làm bộ dạng nũng nịu trả lời: “Nếu như tôi thua ngài đến cả đồ lót cũng không còn thì tôi nguyện đi theo ngài!”

Trần Thiệu Bân nghe xong cả người thấy hưng phần hẳn lên, hắn liền đem tất cả số phỉnh có trong tay đặt hết vào của tiểu. Tuy rằng vẻ ngoài hắn giống thư sinh gậy gò ốm yếu nhưng tính tình hắn lại cực kỳ hào sảng nếu hắn đã thích thì không tiếc. Đến giờ Trương Dương mới nhện ra gã Trần Thiệu Bân này giống hệt Quách Chí Cường, đều háo sắc giống nhau cả, nhìn thấy gái đẹp là hôn siêu phách lạc, dễ dàng bị xỏ mũi dắt đi như nghé.

Những người như thế luôn luôn bị người khác lột sạch từ đầu tới chân. Quả nhiên vận tiếp theo Trần Thiệu Hưng thua nhà cái trắng tay. Trương Dương ra chiều có lòng tốt cho hắn mượn số phỉnh trong tay nhưng Trần Thiệu Bân chẳng khác gì đứa con trai ngoan, có người cho tiền lỳ xì là lại tươi cười rạng rỡ chạy về đưa ngay cho mẹ. Chỉ chớp mắt một cái mà số phỉnh Trương Dương cho mượn hắn lại thua sạch, không nhiều cũng không ít chỉ khoảng vạn tệ.

Trần Thiệu Bân càng thua lại càng hăng hắn đứng dậy rút ví ra xem một chút rồi đến quầy đổi tiền, một chốc sau đã thấy quay lại trong tay hắn cầm phải tới hơn phỉnh. Thấy vậy Trương Dương chỉ biết lắc đầu cảm thán trong lòng, chỉ là một gã chủ nhiệm của bộ cấp tỉnh thật đó nhưng lương tháng được bao nhiêu cơ chứ? Vậy mà trong ví có tới tận vạn tệ, hơn nữa lại chẳng coi vào đâu, rút ra đánh bạc như không

Nhìn Trần Thiệu Bân quay lại với một đống phỉnh nữa, cô nàng chủ cái xinh đẹp lại càng cười duyên dáng hơn, nhưng ánh mắt nàng lại chẳng khác gì sói đói thấy dê béo dâng đến tận miệng.

Trương Dương cũng định mở lời khuyên nhủ Trần Thiệu Bân nhưng nghĩ lại quan hệ giữa hai người cũng chưa thân đến mức đó nên lại thôi, chỉ đứng nhìn hắn đánh bạc tiếp.

Trần Thiệu Bân cầm cả phỉnh lại đặt tiếp vào tiểu, dường như cửa tiểu có sức hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt hay sao mà từ đầu tới cuối hắn chỉ theo mỗi tiểu.

Cô nàng chủ cái nhoẻn miệng cười duyên rồi chậm rãi mở bát, quả nhiên vẫn là đại. Trương Dương đóng ngoài thủy chung vẫn chú ý mọi hành động của cô nàng chủ cái kia, lúc nàng ta đặt bát xuống bản Trương Dương cũng đoản được là đại hay tiêu qua tiếng xúc xắt

Trần Thiệu Bân không thèm liếc nhìn phỉnh bị cô nàng chủ cái kia thu vào mà vẫn tiếp tục vất thêm phỉnh nữa vào cửa tiểu. Tuy rằng hắn chẳng bao giờ để ý đến chuyện tiền bạc, nhưng loáng một cái đã mất toi vạn rưỡi trong lòng mà không thấy xót của là nói dối.

Cô nàng chủ cái lại nũng nịu đánh mắt đưa tình thủ thỉ: “Hay là dừng ở đây thôi? Tôi thấy hôm nay nữ thần may mắn không mỉm cười với tiên sinh rồi, chỉ là vui chơi thôi, ngài cũng đừng nên cố chấp quá làm gì!”

Bị nàng tạ nói như vậy, khuôn mặt thư sinh trắng nõn của Trần Thiệu Bân không khỏi hơi đỗ lên. Hắn đưa tay chỉnh lại cái kính mát sau đó đem tất cả số phỉnh còn lại đặt vào tiểu hùng hổ nói: “Ta không tin số ta lại đen như vậy! Ván này ta vẫn đặt tiểu nhưng lần này phải để ta xóc!”

Cô nàng chủ cái xinh đẹp vẫn tươi cười như trước, nàng đậy bát lại rồi chuyển tới trước mặt Trần Thiệu Bân. Trần Thiệu Bân cầm bát lên dùng sức xóc lấy xóc để.

Trương Dương chăm chú lắng nghe tiếng ba con xúc xắc va chạm vào nhau trong bát, đế lúc Trần Thiệu Bân đặt bát xuống ba con xúc xắc ngừng hẳn Trương Dương liền biết rằng ván này hắn lại thua rồi, vẫn là đại. Dù biết xúc xắc đổ như thế nào nhưng xung quanh nhiều người như vậy, Trương Dương cũng không thể nhắc nhở Trần Thiệu Bân được, đành trơ mắt nhìn hắn thua sạch số phỉnh còn lại.

Tối nay Trần Thiệu Bân thua đến đỏ mắt, hắn vẫn không cam lòng nên lại tiếp tục rời đi đổi phỉnh chơi tiếp. Lần này trở lại hắn lại cầm về phỉnh nữa, nhưng Trương Dương lại nhanh chân giành chỗ ngồi của hắn trước: “Hay là để ta thử một chút trước, ngươi cứ nghỉ ngơi đi tẹo nữa ta đổi lại cho!” Nói xong Trương Dương lại quay sang nói với cô nàng chủ cái xinh đẹp kia: “Hay là chúng ta đối phương pháp khác đi?”

Cô nàng chủ cái gật gật đầu đồng ý: “Tiên sinh cứ nói!”

“Chúng ta vẫn chơi kiểu đại tiểu, nhưng mà là so xem hai chúng ta ai lớn hơn!”

“Không thành vấn đề!”

Trương Dương làm động tác mời ý bảo nàng ta xó. C trước. Nàng ta vẫn tươi cười như hoa như trước, hai tay trấn nõn giơ lên cao xóc xóc. Mấy cái rồi đặt bát xuống bàn. Ba con xúc xắc bên trong phan biệt là lục, lục, ngũ, đại. Nâng nhìn Trương Dương khanh khách nở nụ cười duyên: “Tiên sinh còn chưa đặt cược nữa đó!”

Trương Dương quay sang nói với Trần Thiệu Bân: “Ngươi còn bao nhiêu phỉnh, đưa hết ta mượn!”

Trần Thiệu Bân nghe mà giật mình sửng sốt, không ngờ tiểu tử này còn máu me cờ bạc hơn cả mình. Nhưng hắn là bạn của Lương Thành Long nên Trần Thiệu Bân cũng chẳng cần nghĩ nhiều, gật đầu sảng khoái đặt cả số phỉnh trong tay lên bàn.

Trương Dương chẳng cần thủ thế hay làm gì khoa trương cả, chỉ cầm bát lên xóc đơn giản hai ba cái rồi lại đặt xuống Lúc mở ra là ba con lục đỏ chói, Trần Thiệu Bân mừng rỡ hoan hô ầm lên.

Cô nàng chủ cái xinh đẹp kia cũng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, vận tươi cười như hoa, nàng đếm đủ số phỉnh của Trương Dương trên bàn rồi chung cho hắn. Nàng lại nhẹ giọng khen: “Ngài may mắn thật đó! Lần này đến lượt ngài đổ trước!”

Truyện Của Tui . ne

t Trương Dương cười cười đùn hết số phỉnh trên bàn của mình ra, tầm khoảng phỉnh, hắn cười nói: “Lần này chúng ta đổ tiểu đi, xem điểm ai thấp hơn thì người đó thắng!”

Cô nàng chủ cái xinh đẹp kia cũng không có ý kiến phản đối, đếm đủ số phỉnh ra chung với Trương Dương.

Lúc này cũng khá nhiều khách chơi xung quanh hiếu kỳ vây quanh bàn xem, chỉ một cuộc đổ tiểu đại mà cũng lên đến hơn vạn tệ, nhiều người đoán già đoán non chắc hẳn ván đổ này phải kinh tâm động phách lắm đây, không biết là cô nàng chủ cái xinh đẹp kia thắng hay là tiểu tử trẻ tuổi kia thắng?

Trương Dương. Vẫn bình thản cầm bát lên xóc đơn giản mấy cái rồi lại đặt xuống Lúc mở ra lại là ba con nhất, cả đám người xung quanh xem đều ồ! Lên một tiếng, có không ít người quay sang to nhỏ bàn chuyện với nhau

Nhìn ba con xúc xắc đổ nhất trên đĩa, lần này cô nàng chủ cái xinh đẹp kia không còn dáng vẻ tươi cười được nữa mà trong mắt nàng ta lại có vẻ bối rối lo lắng. Lúc này nàng mới dám chắc vị tiên sinh trẻ tuổi kia có bản lĩnh thực sự, đã vậy lại còn chiếm tiên cơ khiến nàng bị áp lực không nhỏ. Nhưng dù nàng không bị áp lực của Trương Dương nhưng nàng cũng biết khả năng của mình, muốn đổ ra ba con nhất như vị tiên sinh kia là điều quá khó khăn.

Trần Thiệu Bân đứng bên ngoài xem mà không dấu nổi vẻ hưng phấn kích động không nghĩ tới tiểu tử Trương Dương này lại là cao thủ đánh bạc thâm tàng bất lộ. Kỳ thật Trương Dương cũng chỉ biết mánh khoé chơi trò đổ xúc xắc này thôi chứ mấy trò khách thì hắn cũng mù tịt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio