Y Đạo Quan Đồ

chương 196: khái niệm về chính nghĩa (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Khái niệm về chính nghĩa ()

Lúc cô nàng chủ cái kia vừa vươn tay định cầm lấy bát xóc xúc xắc thì bỗng nhiên phía sau lại vang lên một giọng nói dịu dàng: ‘Để ta đổ thay có được không?” Giọng nói vừa dứt thì phía sau bàn đã xuất hiện một mỹ phụ trung nên mặc váy dài màu đen, nàng ta đại khái khoảng tuổi, khí chất tao nhã đoan trang, trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ cơ trí linh động. Bởi vì nàng ta chăm sóc sắc đẹp khá cẩn thận nên da mặt vẫn căng mịn trắng hồng không thấy chút tích nếp nhăn nào, mà giọng nói cũng nhẹ nhàng dịu dàng như tiểu cô nương mười tám đôi mươi vậy.

Nếu như là những gã đàn ông khác nhìn thấy người đẹp quyến lũ như vậy chắc chắn bọn họ sẽ tỏ ra cực kỳ hào hoa lịch thiệp, nói không chừng còn có kẻ cam tâm tình nguyện nhận thua luôn ấy chứ. Nhưng Trương Dương lại không phải người thường chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra không phải tự dưng vô duyên vô cớ nàng ta lại xuất hiện vào lúc này. Hắn lắc lắc đầu ra chiều không vui nói: “Không được, sòng bạc có quy củ của sòng bạc. Nếu cô muốn thay nàng ta thì chờ ván sau đi, lần này nàng ta phải tự tay đổ mới được!”

Mỹ phụ trung niên kia che miệng cười duyên, nàng gật gật đầu ra hiệu với cô nàng chủ cái kia Được mỹ phụ trung niên này ra hiệu đồng ý cô nàng chủ cái kia mới lại cầm đĩa lên xóc mấy cái rồi hạ xuống Nhưng lúc nàng ta vừa hạ đĩa xuống thì mỹ phụ trung niên lại nhẹ nhàng đặt tay xuống bàn một cái.

Nếu là người khác thì chắc không nhận ra được điều gì, nhưng do Trương Dương cực kỳ mẫn cảm nên cảm nhận rõ một cỗ chấn động rất nhỏ từ tay mỹ phụ trung niên kia lan toả ra, kéo theo đó là ba con xúc xắc trên đĩa cũng bị chấn động theo phát ra những tiếng lách cách nhỏ. Nội tâm Trương Dương cũng phải rùng mình một cái, đương nhiên Trương Dương nhận ra mỹ phụ trung niên đã động tay động chân vào mấy con xúc xắc. Đại khái là lúc nàng ta đặt tay xuống bàn rồi truyền nội lực vào bàn khiến cho các con xúc xắc xảy ra biến hóa theo

Ý mình

LÚC mỹ phụ trung niên kia vừa nhấc tay khỏi bàn thì bàn tay Trương Dương đang ở mặt bàn lại gõ nhẹ ngón một cái.

Nhìn thấy động tác của Trương Dương, trong mắt mỹ phụ trung niên kia toát lên vẻ kinh ngạc không ngờ, nàng bắt đầu ý thức được thanh niên trẻ tuổi trước mặt còn lợi hại hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng ban đầu của nàng Lúc bát được mở ra ba con xúc xắc phân biệt là nhất, nhất, lục. Vậy là thắng bại đã rõ, cô nàng chủ cái xinh đẹp kia giờ không cười được nữa mà vẻ mặt lại tỏ ra đáng thương quay sang nhìn mỹ phụ trung niên bên cạnh.

Mỹ phụ trung niên cười cười khoát tay áo ý bảo nàng ta rời đi, trong lòng nàng cũng biết vấn đề nằm ở một chỉ vừa rồi của thanh niên kia. Nàng ngồi xuống phía đối diện Trương Dương thay cô nàng chủ cái cũ, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi tiên sinh họ gì?”

Trương Dương mỉm cười hỏi ngược lại: “Có quan trọng gì sao?”

Mỹ phụ trung niên gật gật đầu như đã hiểu không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Nàng ta liếc mắt nhìn số phỉnh trong lòng, Trương Dương cười nhạt nói: “Thực ra trò tiểu đại này có người có thể gian lận được, chắc ngài cũng biết đổ thần trong truyền thuyết chứ?”

Trương Dương cười cười gật đầu.

Mỹ phụ trung niên nhẹ cầm đĩa lên rồi xóc xóc mấy cái sau đó đặt xuống: “Ta cũng làm được!”

Trương Dương mỉm cười thấp giọng nói: “Nhất!”

Đôi mắt đẹp của mỹ phụ trung niên lại một lần nữa toát ra hào quang nhìn Trương Dương. Lúc nàng mở bát ra thì ba con xúc xắc đều chồng lên nhau, cả ba con đều đổ nhất! Cả đám người xung quanh đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên ô lên, rồi lại quay sàng to nhỏ bàn luận với nhau. Có lẽ không ít người đã xem qua chuyện này trên phim ảnh nhưng tận mắt nhìn thấy ngoài đời thì là lần đầu tiên. Càng lúc bàn đổ này càng thu hút nhiều người hiếu kỳ tới xem hơn.

Mỹ phụ trung niên tươi cười duyên dáng đẩy bát sang cho Trương Dương: “Tiên sinh có thể đoán được thì chắc hắn cũng phải làm được!”

Trương Dương mỉm cười nói: ‘Nếu như đã biết trước kết quả thì ván này không còn ý nghĩa gì nữa!” Nói xong Trương Dương vỗ nhẹ lên nắp bát một cái.

Một âm thanh lọt vào tai khiến sắc mặt mỹ phụ trung niên trắng bệch ra, nàng nghe rõ tiếng những con xúc xắc bên trong nổ tung hết. Trương Dương lại một lần nữa đẩy bát sang cho mỹ phụ trung niên: “Không chơi nữa, coi như hoà đi!”

Mỹ phụ trung niên mỉm cười gật gật đầu đồng ý.

Đám khách nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh tỏ ra cực kỳ thất vọng, họ cũng không ngờ hai người lại kết thúc nhân chán như vậy. Mỹ phụ trung niên kia đứng dậy chủ động vươn tay chào hỏi Trương Dương: “Tôi tên Chương Bích Quân!”

“Trương Dương!”

Mãi tới lúc này Lương Thành Long mới dắt tay Bạch Yến quay trở lại. Thấy mỹ phụ trung niên kia Lương Thành Long lại tỏ ra cực kỳ thân thiết, hắn chủ động chào hỏi: “Chương di, có chuyện gì mà sao người phải đích thân xuất mã vậy?”

Chương Bích Quân liếc nhìn thoáng qua Trương Dương rồi cười nói: “Cũng tại ngươi mang đến một bằng hữu lợi hại như vậy, nếu ta không ra mặt thì chỉ sợ ngay cả chiếc du thuyền này cũng phải bổi cho người ta rồi!”

Theo ý tứ trong câu nói của mỹ phụ Chương Bích Quân kia Trương Dương cũng đoán rằng, chắc hẳn nàng ta là chủ chiếc du thuyền casino này.

Chương Bích Quân mời Trương Dương đến văn phòng nói chuyện riêng.

Còn Lương Thành Long thì vừa rồi đánh bạc ở chỗ khác nên cũng không rõ chuyện ở chỗ này. Lúc nghe Trần Thiệu Bân kể lại đầu đuôi sự việc xong hắn cũng không khỏi nở nụ cười. Cô nàng chủ cái xinh đẹp vừa rồi chơi với Trần Thiệu Bân là nhân viên chuyên nghiệp của sòng bạc nổi tiếng ở Ma Cao được đặc biệt mời tới, nhưng Lương Thành Long cũng không ngờ nàng ta lại bại trong tay Trương Dương. Lúc đi cùng đến văn phòng của Chương di, hắn thấp giọng nói cho Trương Dương biết: “Chương Bích Quân cũng không phải nhân vật tâm thường, nàng ta có quan hệ cực kỳ mặt thiết với các lãnh đạo cao tầng các nhân viên ở đây đều được mời từ các casino nổi tiếng ở Ma Cao về thay nàng ta quản lý casino này. Ta cũng chỉ gặp qua nàng ta có một lần!”

Trương Dương một mình đi vào văn phòng của Chương Bích Quân. Trên bàn làm việc của Trương Bích Quân là chiếc bát lúc nãy đổ với Trương Dương, nàng chầm chậm nhấc bát lên nhìn, ba viên xúc xắc bên trong đã nát thành bụi phấn. Nàng vẫn nhớ rõ chuyện xây ra lúc đó, thanh niên trẻ tuổi kia chỉ vỗ nhẹ một chưởng lên nắp bát vậy mà bát lại không bị việc gì, ba viên xúc xắc bên trong lại vỡ vụn. Thử hỏi người thường mấy ai có được bản lĩnh như vậy?

Chương Bích Quân lại đóng bát lại, nàng nhẹ nở nụ cười. Ngoài Trương Dương cùng nàng ra, ở đương trường lúc đó cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, và cũng sẽ không ai hiểu được vì sao nàng đang ở thế thượng phong lại lựa chọn hòa không tiếp tục đổ nữa.

Trương Dương ngó nghiêng nhìn khắp văn phòng một chút rồi cười cười nói: “Giám đốc Chương kêu tôi tới đây một mình không phải có ý muốn tôi trả lại toàn bộ số tiền thắng được đó chứ?”

Chương Bích Quân mỉm cười nói: ‘Trong mắt tiên sinh tôi thua đến mức phải đi cướp lại tiền sao?”

Trương Dương khoát tay nói: “Sao lại nói Chương giám đốc thua được, ngài chỉ phất tay một cái là có thể thay đổi được tình thế ngay mà!”

Đương nhiên Chương Bích Quân hiểu hắn đang châm biếm chuyện lúc nãy mình vỗ nhẹ xuống bàn làm xúc xắc thay đổi. Nàng nhẹ giọng cười nói: ‘Ngài cứ nói quá, tôi sao dám so sánh với Trương tiên sinh được.”

Trương Dương không khách sáo ngồi xuống ghế sôpha. Chương Bích Quân mở tủ lạnh lấy một lon cocacola ném cho Trương Dương.

Trương Dương mở lon uống một ngụm rồi nói: “Giậm đốc Chương cũng phải tốn không ít công sức tiền bạc mới mở được du thuyền casino này ấy nhi?” Trương Dương cũng thấy tò mò với lai lịch của Chương Bích Quân, chính phủ đã có điều lệnh rõ ràng, cấm không được mở các hình thức kinh doanh đánh bạc, vậy mà nàng ta lại mở hẳn một cái casino to đùng trên thuyên như vậy, thử hỏi bối cảnh cũng như mối quan hệ của nàng ta phải sâu rộng đến mức nào?

Chương Bích Quân nhìn Trương Dương một lượt rồi thấp giọng hỏi: “Biết vì sao ta lại gọi ngươi một mình vào đây không?”

Trương Dương ngơ ngác lắc lắc đầu.

Chương Bích Quân quay trở lại ngồi vào ghế ở bàn làm việc, nàng lấy trong ngăn kéo ra chiếc điều khiển rồi bật tivi lên. Chắc hẳn tivi được nổi trực tiếp với những chiếc camera giám sát trong casino nên gần như toàn cảnh casino đều được hiện lên trên màn hình tivl Trương Dương cũng không hiểu tại sao nàng ta lại cho mình xem mấy cảnh nay?

Chương Bích Quân lại nói: ‘Ngươi xem, những người này là những kẻ trong vụ cướp du thuyền casino Golden Lotus hồi năm ngoái Bọn chúng là người Hà Lan giả dạng khách đánh bạc trà trộn vào bên trong casino, lúc đó du thuyền Golden Lotus đang ở ngoài vùng biển quốc tế, bọn chúng dùng vụ khí đặc chế qua mặt nhân viên cùng máy kiểm tra kim loại. Lần đó bọn chúng cướp sạch tiền của casino cũng như đồ trang sức vật dụng đắt tiền của khách nhân trên tàu, sau đó bọn chúng lại cho nổ bom chìm thuyền hòng phi tang chứng cứ. Vụ thảm sát đó thiệt mạng hơn người, chúng ta điều tra bọn chúng từ rất lâu rồi.”

Trương Dương giật mình sửng sốt, giọng cũng lắp bắp cả đi: “Vậy... Sao ngươi lại nói cho ta chuyện này? Rốt cuộc ngươi là ai?” Trương Dương bắt đầu ý thức được chuyện này có điều gì đó không ổn.

Chương Bích Quân ra chiều như vừa nhớ ra chuyện gì đó, nàng mỉm cười nói: “Ta quên chưa tự giới thiệu, ta là cục phó, tổng cục an ninh quốc gia, phụ trách quản lý các vấn đề ngoại giao với Hồng Kông, Mạ Cáo, Đài Loan Chương Bích Quân!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio