Chương : Khái niệm về chính nghĩa ()
Nội tâm Tống Hoài Minh bắt đầu thấy nao nao, vấn đề này hết sức gay gắt, đương nhiên hắn biết gần đây sở giáo dục và đào tạo Giang Thành xảy ra không ít chuyện tai tiếng chẳng phải bên thị ủy đã báo lên là đã giải quyết gọn ghẽ chuyện này rồi hay sao? Đây là một cuộc họp báo công khai đương nhiên dù Tống Hoài Minh không muốn nhưng cũng phải trả lời câu hỏi của gã ký giả kia, bởi vì sao? Bởi vì ở đây tập trung toàn bộ đám phóng viên, kí giả đài báo cả tỉnh Bình Hải rồi còn hơn tám vạn con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn trên tivi, hắn không có khả năng lảng tránh như những vấn đề trước.
Tống Hoài Minh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Một câu hỏi rất khá! Trước tiên tôi xin nói cái nhìn của tôi về vấn đề góp vốn thành lập quỹ nội bộ trong doanh nghiệp cũng như trong các đoàn thể công nhân viên nhà nước. Quốc gia chúng ta đang trong thời kỳ hiện đại hóa công nghiệp hoá, tiến hành chuyển biến về chất vấn đề kinh tế thông qua các cơ quan tài chính, ngân hàng, thông qua việc phát hành công trái, trái phiếu chính phủ, bảo hiểm, đến các quỹ quyên góp từ thiện việc phòng chống bão lụt thiên tai. Cố gắng hạn chế, cũng như hấp dẫn các khoản tài chính thặng dư của xã hội hoặc tổ chức, cá nhân, nhằm đảm bảo hệ thống tài chính toàn xã hội được ổn định, vận hành suôn sẻ, như vậy nền kinh tế quốc gia mới phát triển lớn mạnh được. Và điều tiên quyết là mọi việc phải được quản lý, được phát luật nhà nước giám sát để tránh những việc thất thoát không đáng có, giảm thiểu tính phiêu lưu mạo hiểm, kiểm soát độ rủi ro. Đó cũng là khái niệm đơn giản nhất của góp vốn hay thành lập quỹ. Nếu như đơn vị hay cá nhân nào tự ý thành lập quỹ mà chưa được nhà nước, các cấp chính quyền sở tại phê chuẩn đồng ý, cũng không theo trình tự pháp luật hiện hành thì đó là hành động phi pháp, trái pháp luật!”
Lương Đông Bình lại càng ép sát hơn: “Vậy phải chăng, nếu chiếu theo những lời vừa rồi của Tống chủ tịch thì việc sở giáo dục và đào tạo Giang Thành tự ý thành lập quỹ là trái pháp luật?”
Tống Hoài Minh mỉm cười nhẹ giọng trả lời lại: “Đồng chí ký giả này xin kiên nhẫn một chút, ta vẫn chưa nói xong!”
Không ít người trong hội trường cười nhẹ, ý tứ chê trách gã ký giả kia có phần hơi lỗ mãng
Tống Hoài Minh lại tiếp tục diễn thuyết tiếp: “Quốc gia đã có những quy định rõ ràng về vấn đề này, hơn nữa tỉnh ủy cũng rất chú trọng đến sự việc của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành. Quả thực bên trong nội bộ sở giáo dục và đào tạo Giang Thành có phát sinh hành vi góp vốn gây quỹ, việc khất nợ tiền lương công nhân giáo viên cũng là sự thật. Tỉnh ủy đã có văn bản chính thức, bên phía thị ủy Giang Thành cũng hợp tác chặt chẽ bước đầu đã cơ bản giải quyết chuyện này. Thị ủy đã trực tiếp kiểm tra giám sát việc giải ngân quỹ, tiền đã trả lại toàn bộ cho các công nhân giáo viên của sở, hơn nữa sở đã hoàn trả thanh toán đầy đủ tiền lương còn thiếu cho các giáo viên, giảng viên. Chuyện này tôi tỉnh ủy đã xác nhận cho nên mọi người không cần hoài nghi năng lực làm việc của chính phủ, và càng không nên nghi ngờ tinh thần kiểm điểm và tự kiểm điểm sửa sai của cán bộ quốc gia!”
Tuy Tống Hoài Minh đã trả lời rất rõ ràng nhưng Lương Đông Bình lại một lần nữa giơ tay lên.
Tống Hoài Minh mỉm cười thân thiện nhìn Lương Đông Bình nhưng trong lòng cũng bắt đầu thấy khó chịu. Đây là buổi họp báo công khai đầu tiên của hắn từ lúc nhậm chức, hắn phải lưu lại cho dân chúng toàn tỉnh biết hắn là một vị tân chủ tịch bình dị gần gũi, quang minh chính trực, lại có tinh thần trách nhiệm cao.
Lương Đông Bình lại đặt hỏi tiếp: “Tôi cũng tin những điều Tống chủ tịch tỉnh nói đều là sự thật. Nhưng tôi vẫn còn một thắc mắc nhỏ, xin hỏi Tống chủ tịch, việc sở giáo dục và đào tạo Giang Thành thành lập quỹ trái phép phải chăng chỉ là vấn đề cá nhân của sở giáo dục và đào tạo nói chung và là trách nhiệm của một mình sở trường sở giáo dục và đào tạo Giang Thành nói riêng? Tương quan lãnh đạo Giang Thành có nên chăng cho người dân toàn thành phố Giang Thành một câu trả lời, một hành động thiết thực? Hay các ngài...
Tống Hoài Minh cười nói: “Đổng chí ký giả, mục đích cuộc họp báo của chúng ta hôm nay không phải là lên án cách làm việc của đại hội đông nhân dân. Hiện giờ tỉnh ủy với thành ủy vẫn đang họp bàn tìm phương án giải quyết chuyện này, nếu cậu có hứng thú đề xuất những suy nghĩ của mình thì lúc nào có cuộc họp của các thành viên ủy ban thường vụ tỉnh, ta sẽ mời cậu tới tham dự!”
Tống Hoài Minh vừa dứt lời xong gần như toàn hội trường lại cười nhẹ, gần như tất cả các phóng viên ký giả đài báo tỉnh được mời tới đều bắt đầu có thiện cảm với vị tân chủ tịch huyện hài hước dí dỏm này.
Lương Đông Bình ra vẻ khiêm tốn thấp giọng nói: “Cảm ơn Tống chủ tịch!”
Tống Hoài Minh mỉm cười thân thiết nói: “Không có gì, mà trái lại ta phải cảm ơn đồng chí ký giả mới đúng cậu dám nói ra những suy nghĩ, kiện giải của mình về vấn đề xã hội Những nhiều lúc bức xúc của mọi người cũng chính là tiếng lòng của dân chúng thân là lãnh đạo chúng tôi phải có trách nhiệm lắng nghe, giải trình để mọi người dân được hiểu rõ!”
Tống Hoài Minh đã nói thế rồi mà Lương Đông Bình vẫn không có ý muốn ngồi xuống hắn lại tiếp tục lớn tiếng hỏi tiếp: “Nhưng chúng tôi vẫn còn rất nhiều điều không dám nói, không dám trình bầy. Ngay cả đám phóng viên ký giả như chúng tôi lúc muốn viết một số sự thật để toàn thể dân chúng được biết thì lại bị các mặt uy hiếp, không được viết tiếp hay không cho đăng bài!”
Lúc này nội tâm Tống Hoài Minh đã trầm hẳn xuống hắn bắt đầu cảm nhận thấy hắn sắp không khống chế được cục diện nữa. Hắn buộc phải ngăn cản không cho gã ký giả kia tiếp tục khuấy động hội trường nữa. Tống Hoài Minh cười nhạt nói: “Đồng chí ký giả này, nếu cậu còn nhiều câu hỏi nữa thì để sau khi kết thúc buổi họp báo hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện thân mật sau, ở đây còn nhiều phóng viên ký giả đài báo các, chắc cậu cũng không nỡ để bọn họ ngồi mãi như vậy chứ? Kìa, cậu coi, cô phóng viên xinh đẹp kia đứng ngồi không yên từ nãy tới giờ rồi kìa!”
Ai cũng hiểu ý tứ Tống Hoài Minh vậy mà Lương Đông Bình lại làm như không thèm để ý đến, hắn lại tiếp tục lớn tiếng tố giác một sự kiện chấn động “Lãnh đạo Giang Thành cho người đến uy hiếp ta, buộc ta không được đăng bài tiếp về vấn đề của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành. Xin hỏi Tống chủ tịch mặc kệ làm ngơ trước hành động như côn đồ này sao?”
Câu nói cuối cùng của Lương Đông Bình chẳng khác gì quả bom hạng nặng phát nổ, toàn bộ hội trường đều sôi trào hẳn lên. Các phóng viên, các máy quay camera của đài truyền hình đồng loạt hướng liên tiếp về vị tân chủ tịch Tống Hoài Minh trên cao, và vị ký giả vô danh đang đứng ngạo nghễ bên dưới. Không ít phóng viên ký giả đài báo tại hội trường đều nghĩ trong lòng gã ký giả vô danh kia chẳng khác gì anh hùng chính nghĩa không sợ cường quyền dũng cảm đứng dậy vạch trần sự thật. Tuy rằng đó gần như là hành vi cực kỳ ngu xuẩn nhưng có mấy người trong hội trường này có gan làm?
Tuy rằng toàn hội trường như sắp bùng nổ tới nơi trước quả bom vừa rồi của Lương Đông Bình nhưng Tống Hoài Minh vẫn giữ nụ cười khiêm tốn mà bình dị như cũ. Hắn hơi giơ tay lên ý bảo mọi người trong hội trường yên lặng, rồi lại quay sang nhìn Lương Động Bình đang đứng ngạo nghễ ở đó, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói: “Trước tiên cậu cứ ngồi xuống đã, ta cũng đâu có uy hiếp bắt cậu đứng như vậy mãi đâu nhì?” Hội trường lại vang lên vài tiếng cười thiện ý.
Tống Hoài Minh lại nhẹ giọng nói: “Ta, Tống Hoài Minh, phó ban thường vụ tỉnh Bình Hải, nguyên chủ tịch tỉnh Bình Hải! Lúc này trước trước tất cả các bạn bè trong giới truyền thông, trước triệu người dân của tỉnh Bình Hải, ta xin hứa một điều. Nếu ta còn giữ cương vị một ngày ta sẽ tận tụy với công việc, đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi riêng, cúc cung tận tụy, dốc hết tâm huyết ra sức phục. Vụ vì hạnh phúc ấm no của người dân, vì sự phồn vinh của tỉnh Bình Hải. Và trong buổi họp báo hôm nay, ký giả Lương cũng như trước toàn thể bạn bè trong giới truyền thông truyền hình cứ việc nêu ra những suy nghĩ, những nhận định của bản than về các vấn đề xã hội, ta xin hứa sẽ trả lời giải trình một cách chính xạc, công bằng và sẽ sớm họp bàn với các cấp lãnh đạo để nhanh chóng giải quyết những vấn đề còn nổi cộm. Các vị có yen tâm hỏi ra sự thật, ta dám đảm bảo sẽ không có bất kỳ ai dám chèn ép đe dọa các bạn, bởi vì chúng ta đang sống trong một đất nước xã hội chủ nghĩa tân tiến, một Trung Quốc hòa hợp và ổn định. Mỗi một công dân trong xã hội đều có quyền tự do ngôn luận, không ai có quyền xâm phạm đặc quyền này của các bạn! Tôi thừa nhận trên phương diện công tác chúng tội còn nhiều điều bất cập, nhưng tôi xin mọi người tin tưởng vào Đang vào nha nước, vào các cán bộ đã hết lòng vị sự nghiệp phát triển của đất nước. Được mọi người, được tất cả người dân tin yêu cùng giám sát, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, không phụ lòng thương yêu của toàn thể nhân dân, không phụ sự tin tưởng của Đảng nhà nước!”