Y Đạo Quan Đồ

chương 196: khái niệm về chính nghĩa (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Khái niệm về chính nghĩa ()

Tống Hoài Minh vừa dứt lời, toàn hội trường bùng nổ những tiếng vỗ tay như sấm nổi. Lương Đông Bình vốn định nói tiếp nhưng micro lại bị một nhân viên công tác giật lấy mất, rồi hai gã ký giả khác cũng của tờ nhật báo Bình Hải đi cùng lúc này mới lặng lễ kéo tay hắn thấp giọng khuyên nhủ chuyện này nên dừng ở đây thôi, nếu còn tiếp tục sẽ dẫn tới những hệ quả không tốt cho xã hội.

Đối diện với hàng loạt máy quay chĩa vào mình, Tống Hoài Minh vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ của mình tuy rằng trong lòng hắn lại khẩn trương lo lắng bồn chồn hơn lúc nào hết. Dù sao đây là buổi truyền hình trực tiếp toàn tỉnh, hắn phải cố gắng giữ được hình tượng một gã ký giả anh dũng bất khuất không sợ cường quyền, dám đóng dậy đấu tranh.

Ngoài Tống Hoài Minh, Lý Trường Vũ cũng theo dõi từ đầu đến cuối buổi hội báo trực tiếp này, từ lúc Lương Đông Bình đứng dậy phát biểu, hắn vẫn cứ chăm chú nhìn chằm chằm vào cái màn hình tivi, đến cả điếu thuốc đang ngậm trong miệng cũng quên không châm lửa. Lúc gã thư ký Tề Cảnh Phong cầm bật lửa định đánh lửa châm thuốc dùm hắn thì hắn lại khoát tay ý bảo không cần, rồi đem cả điếu thuốc còn nguyên vứt vào gạt tàn.

Theo Lý phó thị trưởng đã lâu nên Tề Cảnh Phong cũng biết tính tình cấp trên, ít khi thấy vị Lý phó trị trường thường vụ này tức giận chuyện gì, nhưng gần đây chuyện phát sinh ở sở giáo dục và đầu tư khiến người phải hao tổn không ít tâm trí, hiện giờ sự việc lại càng rắc rối, càng khó giải quyết hơn thì tốt hơn hết vẫn là để người được yên tĩnh suy nghĩ đối sách Nghĩ đến đây Tề Cảnh Phong liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Cửa phóng vừa đóng lại, Lý Trường Vũ lại lần mò hộp thuốc lá trong hộc bàn, nhưng giờ hắn mới phát hiện ra thuốc trong hộp đã trống trơn, hắn lại phải lấy điếu thuốc lúc nãy vứt trong gạt tàn, tự châm lửa rít lấy hai hơi. Hắn giao nhiệm vụ cho Trương Dương tới Đông Giang tìm Lương Đông Bình mục đích chỉ là muốn hắn không tiếp tục viết bài tiếp về sự việc của sở giáo dục và đào tạo. Dù sao quỹ đã được giải ngân, tiền đã trả lại cho các giáo viên giảng viên trong sờ, việc khất nợ lương của giáo viên công nhân viên đã được giải quyết triệt để, như vậy có thể nói câu chuyện đã có một dấu tròn viên mãn, chỉ cần Lương Đông Bình không tiếp tục làm loạn nên nữa thì mọi việc sẽ nhanh chóng chìm vào quên lãng. Nhưng lúc không ai ngờ tới, lúc mọi người tường mọi việc đã bình ổn thì đột nhiên lại xảy ra biến hóa bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay.

Thậm chí Lý Trường Vũ còn nghĩ đến một câu;, thành sự thì không thấy đâu, bại sự thì lại có thừa. Không biết đến tột cùng thằng nhãi Trương Dương đã làm gì gã Lương Đông bình? Để giờ chọc giận khiến hắn chẳng khác gì chó điện cắn loạn ở buổi họp báo của Tống chủ tịch tỉnh. Lý Trường Vũ nhấc điện thoại lên giữ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không bấm số gọi đi. Dù cho Trương Dương đã làm gì đi chăng nữa thì cục diện đã biến thành cái dạng này rồi, dù có mắng nhiếc trách móc hắn thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu không có Trương Dương thì cũng chẳng thể nào nhanh chóng giải ngân được toàn bộ số tiền trong quỹ kia đi, bằng không nếu sự việc vẫn chưa được giải quyết thì hậu quả còn nặng nề hơn bây giờ gấp vạn lần. Lý Trường Vũ cũng biết, nếu chuyện đã trở nên rắc rồi đến nhường này thì nó sẽ ảnh hưởng không ít đến việc hắn cạnh tranh vào ghế thị trưởng Giang Thành. Đúng vào thời khắc mấu chốt này đột nhiên lại có biến, đương nhiên hắn không cho rằng đó chỉ là sự cố xảy ra ngẫu nhiên, mà chắc chắn là cố ý xảy ra sự tình mới đúng

Là một cán bộ cấp cao nên gần như Tống Hoài Minh không bao giờ nuốt lời, trước mỗi câu nói hắn phải cẩn thận cân nhắc suy nghĩ hậu quả, sau khi nói xong phải tiến hành thực hiện như những gì đã nói, như vậy mới tạo được sự tin tưởng của cả cấp trên lẫn cấp dưới. Sau khi kết thúc buổi họp báo, Tống Hoài Minh dặn thư ký riêng của mình là Chung Bồi Nguyên tìm gặp riêng Lương Đông Bình nói chuyện. Lương Đông Bình kể lại đầu đuôi sự việc hắn bị cấp trên chèn ép không đăng bài như thế nào, rồi lại đem số tài liệu gần đây hắn điều tra được về những việc sai phạm của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành đưa cho Chung Bồi Nguyên, dặn hắn phải đưa tận tay Tống chủ tịch xem.

Tống Hoài Minh đọc qua một lượt số tài liệu này rồi tiện tay ném sang một bên. Đống tài liệu này của Lương Đông Bình đều viết trên phương diện góc nhìn của một gã ký giả phóng viên, bên trong toàn lời lẽ cực đoan không thích hợp vấn đề chính tri

Thấy động thái không vui của Tống chủ tịch, Chung Bồi Nguyên cũng hiểu người không tỏ ra hài lòng chuyện của Lương Đông Bình, hắn do dự một lúc không biết có nên nói lại cho Tống chủ tịch biết cuộc nói chuyện của mình với Lương Đông Bình hay không?

Chung Bồi Nguyên còn đang do dự phân vân thì Tống Hoài Minh lại chủ động đặt câu hỏi trước: “Hắn ta có nó rõ nguyên nhân vì sao hắn lại làm vậy ngay trong buổi họp báo không?”

Chung Bồi Nguyên gượng cười chậm rãi trả lời: “Thực ra nguyên nhân sâu xa là thế này. Đầu tiên hắn có viết một bài về vấn đề sở giáo dục và đào tạo Giang Thành tự ý thành lập quỹ góp vốn đầu tư, đã biên soạn cẩn thận và chuẩn bị đăng trên nhật báo Bình Hải vào hôm qua, nhưng đột nhiên tổng biên tập toà soạn lại tìm hắn nói chuyện, tiếp đó là cắt bài của hắn không cho đăng tin nữa, hơn nữa lại còn cảnh cáo không được viết bài về chuyên đề này nữa. Lương Đông Bình cho rằng có người phía sau ngấm ngầm phá rối, tạo áp lực với toà soạn khiến bọn họ không dám đưa tin tiếp, cũng không dám nói lên sự thật.”

Tống Hoài Minh nhếch mép cười nhạt một tiếng: “Tưởng rằng chỉ cần có mác ký giả phóng viên là có quyền thích nói gì thì nói, thích đăng gì thì đăng hay sao? Không có chứng cứ xác thực thì tất cả chỉ là suy đoán, ăn nói hàm hồ. Uy hiếp? Ha ha ha, chỉ là một gã ký giả cỏn con mà cũng vọng tưởng mình bị chính trị hãm hại sao? Hắn còn chưa xứng!” Không cần biết Lương Đông Bình nói thật hay không, cũng chẳng cần để ý hắn có lòng tốt hay âm mưu từ trước, nhưng trước mặt cả đống ký giả phóng viên đài báo như vậy, trước triệu dân chúng tỉnh Bình Hải mà hắn dám đúng lên tố giác một cơ quan chức năng nhà nước, thử hỏi điều đó sẽ gây ra ảnh hưởng sẽ lớn đến nhường nào?

Chung Bồi Nguyên lại thấp giọng kể tiếp: “Theo như lời Lương Đông Bình nói, hai hôm trước lãnh đạo Giang Thành có điều một cán bộ trẻ tuổi tên Trương Dương tới tìm hắn, người này có ý đồ dụ dỗ rồi hăm dọa không cho hắn đăng tin tiếp. Rồi sau khi bị Lương Đông Bình thẳng thừng từ chối đuổi đi, chắc tiểu tử Trương Dương thẹn quá hóa giận tìm cách gây áp lực với toà soạn hòng uy hiếp, cùng lúc đó Lương Đông Bình bị tổng biên tập gọi lên mắng vốn một chập rồi hủy bài viết của hắn, không cho đăng tiếp.”

Lúc Tống Hoài Minh nghe tên Trương Dương, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi lại: “Là Trương Dương ở cục du lịch Giang Thành sao?”

Chung Bồi Nguyên cũng thoáng giật mình, Tống chủ tịch mà cũng biết đến một gã cán bộ cỏn con cấp khoa của thành phố sao? Hắn gật gật đầu đáp lại: “Không sai, tôi cũng từng gặp qua tiểu tử này, năng lực rất khá, hơn nữa quan hệ cũng khá rộng với các cán bộ cao tầng tỉnh uỷ...!” Hắn dừng lại một chút rồi thấp giọng nói tiếp: “Tôi nghe nói hắn còn là con nuôi của Lý phu nhân cùng Văn phó thủ tướng nữa!”

Tống Hoài Minh nhẹ nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa: “Bồi Nguyên, ngươi sắp xếp để hắn tới gặp ta một chút!”

Nghe vậy Chung Bồi Nguyên lại càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, nhưng nếu Tống chủ tịch đã nói như vậy hắn người có thâm ý riêng, dù tò mò nhưng hắn cũng không dám hỏi thắng ra. Làm một gã thư ký văn thư thì tốt hơn hết là nên nói ít mà làm nhiều, chấp hành nghiêm nhiệm vụ của lãnh đạo là tối quan trọng, không phản ánh, không đề xuất, lại càng không được hỏi lại.

Cũng giống như triệu người khác, Trương Dương cũng xem truyền hình trực tiếp buổi họp báo đó, lúc ấy hắn đang thảnh thơi nằm trên giường đệm của khách sạn xem tivi. Nhưng đến lúc máy quay chỉnh về phía Lương Đông Bình đứng dậy phát biểu, Trương Dương liền giật thót một cái rồi vội vàng ngồi dậy ngồi sát vào màn hình hơn để nhìn cho rõ. Trương Dương vẫn tưởng chuyện này thế là giải quyết xong xuôi nhưng lại không ngờ tiểu tử Lương Đông Bình lại kiên cường đến trình độ này, tuy trong lòng tức giận thật đó nhưng Trương Dương cũng không thể không bội phục lòng cam đảm của hắn ta

Việc Lương Đông Bình gây loạn ở buổi hội nghị họp báo các ký giả phóng viên đài báo của Tống chủ tịch tỉnh khiến Trần Bình Triều gặp không ít phiền toái. Trong kỳ họp thường nhật của ủy ban thường vụ vấn đề này cũng được đưa ra để thảo luận và không ít người tỏ ra không vui về chuyện này. Là bộ trưởng bộ thông tỉnh tuyên truyền tỉnh, đương nhiên Trần Bình Triều phải tỏ ra quyết liệt, sẽ nghiêm khắc kiểm điểm những cán bộ sai phạm, rồi hứa này nọ sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này để tránh gây ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio