Chương : Khái niệm về chính nghĩa ()
Sau khi họp xong, Trần Bình Triều trực tiếp gọi thẳng đến tờ nhật báo Bình Hải hỏi cho rõ ràng sự việc Lương Đông Bình bị chèn ép đe dọa là sao? Nhưng rất nhanh sau hắn liền biết một chuyện, việc bài viết của Lương Đông Bình bị cắt bỏ có liên quan tới đứa con trai của mình. Càng nghe gã tổng biên tập kể rõ sự tình lửa giận trong lòng hắn lại càng bốc cao ngùn ngụt. Hắn giận vì thằng con trai bảo bối của hắn lại dám ngang nhiên qua mặt hắn hành sự, trực tiếp ra lệnh cho tổng biên tập của tờ nhật báo Bình Hải, hơn nữa làm xong rồi cũng chẳng thèm đánh tiếng báo hắn một tiếng. Hắn giận cũng vì tên phóng viên cấp ba nhãi nhép kia đáng lý ra không nên xuất hiện ở buổi hội báo đó mới phải!
Và đương nhiên gã tổng biên tập tờ nhật báo Bình Hải là người trực tiếp hứng chịu lửa giận của Trần Binh Triều. Tuy giận nhưng Trần Bình Triều cũng chỉ hung hăng mắng gã tổng biên tập một chút mà thôi, nếu làm quá lại có vài tên như gã điên Lương Đông Bình kia quật khởi đứng dậy đấu tranh thì chẳng phải bộ thông tin tuyên truyền của hắn bị cả thiên hạ cười chê hay sao?
Thực ra cũng chẳng có gã ký giả phóng viên nào dám làm như Lương Đông Bình cả, vì đơn giản một điều chẳng ai muốn làm anh hùng nhất thời rồi bị đuổi việc phải ra đường ăn xin, một bên là im lặng để có công ăn việc làm, có tiền nuôi gia đình, một bên là làm anh hùng rơm rồi chết đói cả đời, người thông minh một chút sẽ biết nên chọn bên nào là hơn.
Mà gã tổng biên tập toà soạn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn sẽ không có những hành động dại dột như vậy. Bị cấp trên mắng nhiếc mà hắn vẫn chỉ khom lưng ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, sau khi ngắt điện thoại xong việc đầu tiên là hắn gọi Lương Đông Bình vào phòng làm việc. Hắn nói: “Dạo gần đây ngươi công tác cũng khá suất sắc vì vậy toà soạn quyết định điều ngươi đến nông trường Hồ Tây phỏng vấn viết bài về tình hình thực tế nơi đó, bây giờ ngươi có thê xuất phát ngay!”
Nông trường Hồ Tây là nơi nào chứ? Đó là nông trường dành cho phạm nhân cải tạo, Lương Đông Bình ngươi không phải có bản lĩnh, có năng lực lắm hay sao? Vượt mặt cả toàn soạn, trực tiếp làm loạn ở hội báo công khai của Tống chủ tịch tỉnh, chẳng phải ngươi muốn thể hiện bản thân lắm hay sao? Tốt thôi, lão tử điều ngươi đến nông trường cải tạo để cải tạo lại cái đầu không biết suy nghĩ của ngươi. Cũng may giờ đang làm thời bình, nếu như trở lại mấy chục năm trước thì nhất định lão tử thành toàn cho ngươi, điều ngươi làm phóng viên chiến trường để ngươi có thể thoả chí anh hùng của mình dưới làn mưa bom bão đạn.
Nếu đã có gan làm loạn thì hiển nhiên giờ Lương Đông Bình cũng chẳng ngại làm loạn thêm một lần nữa. Lúc này hắn liền tố cáo tổng biên tập toà soạn nhật báo Bình Hải dùng việc công trá thù riêng, lợi dụng chức quyền chèn ép hãm hại hắn.
Lúc nãy bị cấp trên mắng một trận, gã tổng biên tập đã nóng mặt lắm rồi, giờ lại bị một gã biên tập viên cỏn con tố cáo, hắn nhịn không được nữa vỗ bàn cái rầm đóng phắt dậy, tay chỉ thắng mặt Lương Đông Bình quát ầm lên: “Là ta chèn ép ngươi, hâm hại ngươi đó, ngươi làm gì được ta nào? Nếu ngươi không thích làm thì cứ việc cút khỏi đây, không phải ngươi muốn nói sự thật sao? Không phải ngươi muốn tố cáo ta với lãnh đạo sao? Vậy ta liền cho ngươi cơ hội, cứ việc đi mà tố cáo, nhưng ngươi đi rồi thì đừng mong quay trở lại nữa!”
Lương Đông Bình cười nhạt một tiếng rồi ném trả lại thẻ phóng viên lên bàn làm việc của gã tổng biên tập. Sĩ khả sát bất khả nhục, Lương Đông Bình ta là người có ăn có học, ta có lòng tự trọng của ta, ngươi không cần đuổi ta cũng tự đi. Vứt lại toàn bộ sự nghiệp sau lưng, Lương Đông Bình ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng làm việc của tổng biên tập, nhưng càng đi hắn lại càng thấy lòng trống trải hơn. Từ nhỏ hắn đã rất thích nghề phóng viên, hắn luôn cho rằng nghề này có thể nói thật, có thể phơi bày những bộ mặt xấu xa của xã hội, nhưng lúc bước vào sự nghiệp hắn mới biết muốn nói lên sự thật không hề đơn giản chút nào, bốn phía bị dồn ép, bước một bước cũng vô cùng khó khăn.
Hắn vẫn luôn cho rằng việc hắn viết bài tố cáo sở giáo dục và đào tạo Giang Thành có những sai phạm là hoàn toàn đúng sự thật, hơn nữa trước mặt toàn bộ ký giả phóng viên đài báo truyền hình, trước hàng vạn con mắt của dân chúng Tống chủ tịch tỉnh đã dõng dạc hứa hẹn, vậy mà buổi hội báo vừa kết thúc toà soạn báo liền tỏ thái độ bất bình, lại tiếp tục chèn ép đe dọa, hơn nữa mức độ còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.
Khi một người mất phương hướng, người đó sẽ rất dễ có những hành động tiêu cực thái quá. Lương Đông Bình cũng không ngoại lệ, hắn cứ thế lững thững bước ra ngoài toà soạn, đi thắng ra đường cái mà trong đầu vẫn nghĩ vẫn vơ không để ý xung quanh, suýt chút nữa thì bị một chiếc ô tô tông phải, cũng may gã tài xế lách qua kịp thời. Hắn dừng xe lại, hạ cửa kính xuống thò đầu ra mắng lớn: “Ngươi điên à? Muốn chết phải không?”
Gã tài xế kia mắng nhưng lại gần như nhắc nhở cảnh tỉnh Lương Đông Bình. Đúng vậy, cùng lắm thì cũng là chết thôi chứ sao? Nếu như cái chết của ta có thể cảnh tỉnh lương tri của xã hội, có thể khơi dậy lòng chính nghĩa của người dân thì cái chết của ta cũng có ý nghĩa Bắt đầu Lương Đông Bình tự hỏi mình sẽ chết như thế nào, một gã mọt sách luôn suy nghĩ tiêu cực như hắn, một khi đã có nhện thức về chuyện gì thì hắn sẽ liều lính thực hiện cho bằng được. Hắn chọn khách sạn Lục Châu, tuy rằng khách sạn không cao, chỉ có tầng nhưng lại rất gần toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh uỷ, hắn muốn dùng cái chết của mình khiến toàn thể lãnh đạo tỉnh Bình Hải phải chú ý. Sau khi có. Ý định này trong đầu, hắn liền bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Lúc Lương Đông Bình vừa đi vào khách sạn Lục Chân thì Trương Dương liền đỗ xe ngay trước cửa khách sạn, từ lúc Lương Đông Bình rời khỏi toà soạn đến nay Trương Dương vẫn luôn đi theo phía sau hắn. Lúc xem xong bản tin trực tiếp cuộc hội báo, Trương Dương vẫn đầy một bụng tức giận, đứng chờ sẵn ngoài cửa toà soạn rồi đi theo phía sau Lương Đông Bình, đến một góc hẻo lánh nào đó rồi tìm cơ hội cho thằng nhãi kia một bài học nhớ đời. Trương Dương đang ngó quanh xem có chỗ nào để thích hợp ra tay thì chợt nghe có người đi đường kêu lên thất thanh: “Có người muốn nhảy lầu!”
Trương Dương giật mình thò đầu ngước nhìn lên đã thấy bóng dáng Lương Đông Bình đóng ở trên thành tường trên nóc toà nhà Hắn đang giang hay tay tựa như chim sắp bay lên trời cao vậy.
Lúc đóng ở sân thượng tầng bẩy nhìn xuống con đường nhỏ phía dưới, từ lúc sinh ra đến nay Lương Đông Bình mới có cảm giác thế nào là nắm giữ sinh mạng trong tay, và dường như thần kinh hắn lại sinh ra hoóc môn phấn khích vậy, hắn không cảm thấy sợ hãi chút nào, chỉ thấy một niềm khao khát mãnh liệt. Hắn thấy mình như một chiến binh dũng cảm, dám đứng lên đấu tranh chống sự bất công của xã hội, đòi lại sự công bằng, dùng cái chết của mình đề khơi dậy niềm tin chính nghĩa trong lòng mỗi người dân.
Tuy rằng đứng dưới đường nhìn lên nhưng với thị lực cường đại của mình, Trương Dương vẫn nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt đầy biểu cảm của Lương Đông Bình đang đứng chót vót trên tận tầng bảy. Trương Dương vẫn nghĩ mãi, một người muốn tự tử thì sao lại có thể có biểu cảm hưng phấn mãnh liệt đến như vậy? Trương Dương xoay người lại nhìn thì ra phía đối diện khách sạn, hơi chếch lên một chút là toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh uỷ, hiện giờ Trương Dương mới bắt đầu hiểu ra tại sao tên đáng chết này lại cố ý chọn nơi này mà tự từ, chắc chắn hắn muốn gây ảnh hưởng tới toàn bộ lãnh đạo cao tầng tỉnh uỷ.
Chỉ ít phút sau tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên liên hồi, vừa nhận được tin báo của người dân, cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới hiện trường. Mặc kệ còi cảnh sát đang kéo inh ỏi nhưng người dân xung quanh vẫn xúm đông xúm đỏ phía bên dưới khách sạn. Dân chúng Trung Quốc bản tính trời sinh tò mò, bất kể chỗ nào có chuyện xảy ra đều kéo nhau đến xem góp vui, chỉ một chốc mà đã người đứng xem đã tầng tầng lớp lớp dày đặc, bên trong đừng hòng ra mà bên ngoải cũng đừng mơ vào được. Dù sao lâu lâu mới được chứng kiến cảnh người ta nhảy lầu, không biết có thành hay không nhưng người kéo đến xem càng lúc càng đông như trẩy hội
Trương Dương là một trong số những người có mặt sớm nhất ở hiện trường nên nằm trong số những người ở vòng trong.
Cảnh sát bắt đầu chăng dây khoanh vùng giới nghiêm, chuyên gia đàm phán cầm loa phóng đại bắt đầu kêu gọi người bên trên nóc toà nhà bình tĩnh, có gì thương lượng giải quyết
Nhìn Lương Đông Bình đứng chót vót trên tường sân thượng tầng bảy khách sạn, Trương Dương cũng không biết tâm lý hắn hiện giờ ra sao, nhưng có thể nhận ra hắn ta không có chứng sợ độ cao, bởi nhẽ hắn đứng ngay sát mép bờ tường chơi vơi như vậy, gió trên đó thổi rất to vậy mà hắn lại con giang hai tay như cánh diều hâu, chỉ cần sơ sảy một chút thôi là dễ dàng trượt ngã như chơi.
“Vị đồng chí kia có nghe rõ lời tôi nói không? Đồng chí có thể xuống đây nói chuyện với tôi được không vậy?” Gã chuyên gia đàm phán cố gắng dùng lời lẽ mềm mỏng nhã nhặn nhất để khuyên giải Lương Đông Bình.
Nhưng Lương Đông Bình lại giả ngu làm như không hiểu lớn tiếng nói vọng xuống: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn ta nhảy xuống chỗ ngươi hay sao?”
Gã chuyên gia đàm phán bắt đầu lo cuống lên: “Cậu đừng nên kích động, có yêu cầu gì hay có điều gì muốn nói thì cứ việc nói ra, tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng được mà!”
Lương Đông Bình lắc lắc đầu không trả lời lại. Hắn hơi xoay người, bắt đầu chậm rãi bước đi từng bước một trên lan can phòng hộ rộng có cm ở sân thượng, bỗng nhiên hắn lại nhớ về thời thơ ấu của mình. Hình ảnh một cậu bé hồn nhiên đáng yêu đang đi trên tường hoa một cách hứng khởi, hắn cũng không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà kỹ thuật đi trên tường của hắn vẫn không bị mai một. Giờ đây hắn là nhân vật trung tâm, trung tâm của mọi cặp mắt bên dưới, hắn là tuyệt đối.
Thấy hành động của người phía trên lầu, có không ít người bên dưới nhắm tịt mắt lại không dám nhìn lên nữa, biểu hiện của gã kia dường như sắp muốn nhảy xuống tới nơi.