Y Đạo Quan Đồ

chương 196: khái niệm về chính nghĩa (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Khái niệm về chính nghĩa ()

Lại một lúc nữa xe cứu hoà, xe cứu thương thay chay chạy tới hiện trường, các đội trưởng, nhân viên cao cấp nhanh chóng thành lập tổ cứu viện, cùng nhau nghĩ phương án đảm bảo tính mạng đưa gã kia xuống.

Lương Đông Bình nghe tiếng có người đang phá cửa sắt thông lên tầng thượng, hắn quay lại hét lớn: “Ai dám lên ta nhảy xuống ngay lập tức!”

Nhìn cảnh này bỗng nhiên Trương Dương lại nhớ tới cảnh mình cứu Tần Thanh khi trước, lúc đó Lê Hạo Huy cầm dao uy hiếp Tần Thanh cũng trên tầng thượng, còn hắn thì trèo dọc theo đường ống nước lên cứu Tần Thanh trong đường tơ kẽ tóc Chẳng nhẽ hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy mình lại phải trình diễn một màn y như vậy nữa sao? Tuy nói gã khốn kia đáng chết nhưng cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Trương Dương cũng chẳng có ý muốn cứu Lương Đông Bình, cũng chẳng muốn bại lộ bản lĩnh của mình trước mặt bao nhiêu người như vậy. Nếu như cứu hắn thì chẳng khải khai báo với toàn thể dân chúng tỉnh Bình Hải, Trương đại quan nhân hắn là cao thủ võ nghệ cao cường, công phu tuyệt đỉnh trèo lên tận bảy tầng lầu hay sao?

Sự việc Lương Đông Bình có ý định nhảy lầu tự tử rất nhanh được truyền đi, toàn thể lãnh đạo cao tầng tỉnh đều chú ý đến chuyện này, như vậy mục đích của Lương Đông Bình đã đạt thành.

Cố Doãn Tri vén rèm nhìn cửa sổ nhìn ra đường, từ văn phòng làm việc của hắn vừa vặn có thể thấy được toàn bộ sự việc phát sinh ở khách sạn Lục Châu. Lúc biết có người nhảy lầu tự tử, Cố Doãn Tri nhíu nhíu mày ra chiều khó chịu, muốn chết thì việc gì phải chết ở khách sạn đối diện toà nhà chính phủ tỉnh?

Chủ nhiệm văn phòng Hạ Bá Đạt hớt ha hớt hải chạy tới phòng làm việc của Cọ bí thư định thông báo sự việc vừa phát sinh, nhưng lúc mở cửa bước vào liền thấy Cố bí thư đang đựng bên cửa số nhìn ra khách sạn đối diện. Thấy vậy Hạ Bá Đạt thầm nghĩ: Chắc cũng chẳng cần phải báo lại cho Cố bí thư biết nữa, từ cửa sổ của người cũng có thể trực tiếp quan sát toàn bộ hiện trường phát sinh sự việc.

Hạ Bá Đạt lặng lẽ đi đến bên Cố Doãn Tri, hắn đánh mắt nhìn ra khung cảnh hỗn loạn bên ngoài cửa số rồi nhỏ giọng nói: “Ngươi định nhảy lâu tự tử chính là gã ký giả hôm qua làm loạn ở buổi họp báo, gây khó dễ cho Tống chủ tịch tỉnh - Lương Đông Bình. Phóng viên của tờ nhật báo Bình Hải.

Cố Doãn Tri chỉ ồ một tiếng ra chiều hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hạ Bá Đạt lại nói: “Hắn cứ luôn miệng nói mình bị đối xử không công bằng, hắn còn nói có người cố ý hãm hại hắn. Tôi cho rằng tên này thân kinh có vấn đề...!”

Cố Doãn Tri lắc lắc đầu rồi chậm rãi quay lại ngồi vào bàn làm việc: “Bất kể thần kinh hắn có vấn đề hay không nhưng hắn vẫn là người sống!”

Hạ Bá Đạt thở dài nặng nề.

Bỗng nhiên Cố Doãn Tri lại nhớ ra điều gì liền hỏi lại: “Gã phóng viên đặt câu hỏi trong cuộc họp thường nhật của ủy ban thường vụ là hắn sao?”

“Chính hắn!”

“Hắn cũng biết chọn chỗ để chết a!”

Vừa nghe được tin Lương Đông Bình có ý định muốn tự tử ở khách sạn Lục Châu đối diện với toà nhà chính phủ tỉnh uỷ, Tống Hoài Minh liền đoán ra ý đồ của hắn muốn đả kích tầng lớp lãnh đạo tỉnh Bình Hải, tạo tác động sâu rộng vào lòng quần chúng nhân dân. Tống Hoài Minh không phủ nhận Lương Đông Bình là người ngay thẳng chính trực, nhưng những hành động hắn gây ra chỉ mang tính bộc phát, không chịu suy nghĩ ảnh hưởng nó gây ra sẽ to lớn đến nhường nào. Chỉ vì cái lối suy nghĩ tiêu cực của mình mà không từ thủ đoạn, bất chấp cả việc hi sinh tính mạng

Theo nhân viên ở hiện trường báo lại, Lương Đông Bình muốn gặp mặt nói chuyện với Tống chủ tịch tỉnh. Nghe vậy Tống Hoài Minh liền tức giận không thôi, việc gì cũng phải có quy tắc nhất định của nó. Mà gã điên Lương Đông Bình chính là một kẻ không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, nếu như hắn không đạt được mục đích, hắn liền chọn phương thức cực đoan nhất khiến toàn xã hội phải chú ý đến hắn. Đừng tường làm như vậy là để thể hiện mình, đó chỉ là hành vi ích kỷ, ngây thơ bồng bột của những kẻ thiếu suy nghĩ.

Tống Hoài Minh cũng không có ý định sẽ đến hiện trường nói chuyện với Lương Đông Bình. Hắn quyết định như vậy không phải vì hắn không có lòng từ bi coi nhẹ mạng sống của Lương Đông Bình, mà điều này là vấn đề nguyên tắc, nếu như hắn phá lệ đến gặp Lương Đông Bình, như vậy sau này ai dám chắc sẽ không có một Lương Đông Bình khác xuất hiện, ai dám chắc bao giờ lại có một kẻ điên nào có ý định tự tử rồi bắt cả chủ tịch tỉnh như hắn phải chạy tới nơi nói chuyện?

Lương Đông Bình đứng trên lan can tầng thượng đã nhiều giờ đồng hồ, mặt trời trên đinh đầu càng lúc càng nắng gay gắt hơn, chẳng mấy chốc môi miệng hắn khô khốc lại, hắn cũng thấy có phần mệt mỏi. Hắn ngồi phịch xuống đất, thò hai chân ra bên ngoài lan can rồi cố gắng dùng sức hô lớn: “Ta muốn gặp chủ tịch tỉnh! Ta muốn gặp các lãnh đạo tương quan! Ta muốn phản ánh tình hình...!”

Hiện giờ ở hiện trường có không ít cảnh sát nhưng nhất thời không ai đưa ra được phương án cứu người cụ thể nào, cũng bởi vì nơi này quá gần với toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh ủy nên họ cũng sợ nếu làm không tốt sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, bởi vậy mọi người mới phải tìm ra phương pháp tối ưu nhất, có độ thành công cao nhất, cố gắng giữ tính mạng gã kia. Mà căn bản cũng do Lương Đông Bình quá giảo hoạt, hắn chỉ đứng ở lan can phía bên này một lúc, chốc chốc lại chạy sang lan can phía bên khác đứng, đám cảnh sát, nhân viện y tế cũng buộc phải chạy vòng theo hắn, bởi vậy tinh thần mọi người lúc nào cũng căng thẳng, nên cũng khó nghĩ ra được phương án nào.

Chờ lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra đã thế lại phải toàn ngửa cổ lên mà ngóng nên cũng không ít người ở hiện trường mất kiên nhẫn la ó om sòm, mắng nhiếc Lương Đông Bình ở trên cao: “Sao lâu như vậy rồi mà ngươi còn chưa nhảy? Cổ bọn ta sắp gãy hết cả rồi đây này! Ngươi mau mau nhảy đi!”

Ngay lập tức có không ít cảnh sát ùa tới dẹp yên đám hỗn loạn, không cho bọn họ nói những lời linh tinh nữa

Thấp thoáng trong đám cảnh sát bảo vệ, Trương Dương thấy bóng dáng người quen. Chính là người vừa mới được điều đến phân cục Quảng Thịnh, Trương Đức Phóng. Trương Đức Phóng cũng nhận ra Trương Dương trong đám người ở vòng trong đóng xem, hắn gật gật đầu chào hỏi rồi đi tới: “Ngươi cũng biết hắn sao?”

Trương Dương thấp giọng nói: “Là gã ký giả của tờ nhật báo Bình Hải, ta không vào trong được!”

Trương Đức Phóng nở nụ cười, nhưng lại nhớ tới đây là hiện Trường Vũ án, hắn còn phải làm việc, sợ ảnh hưởng tới hình tượng bản thân nên hắn lại nghiêm mặt thấp giọng hỏi: “Ngươi có biện pháp nào không?”

Trương Dương cười khểnh khinh thường nói: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là hắn không có gan nhảy? Mục đích chính của hắn chỉ là gây áp lực với tỉnh uỷ, người xem càng đông hắn lại càng dễ dàng gây áp lực hơn. Nếu ngươi cho sơ tán toàn bộ người đứng xem xung quanh đây, không có người xem, chẳng mấy chốc hắn chán ngay ấy mà!”

Trương Đức Phóng ngẫm lại một chút cũng thấy đây là biện pháp khá hay, thực ra hắn cũng nhận ra gã kia chỉ mạnh miệng tỏ vẻ như vậy thôi chứ lâu như vậy rồi cũng chẳng thấy có gì chuyển biến cả. Nhưng dù sao chỗ này cũng quá gần toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh ủy, muốn giải quyết triệt để là vô cùng khó khăn, nếu như chẳng may xảy ra sai sót gì dù là nhỏ nhất cũng sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ đến xã hội Hắn vừa mới được nhận chức ở phận cục Quảng Thịnh, vừa mới được chuyển lên tỉnh ủy, vui vẻ còn chưa hết, đương nhiên hắn không muốn chỉ vì chuyện này mà huỷ hoại tiền đồ của mình.

Đã có bước đầu phương án, Trương Đức Phóng liền điều cảnh sát đi thuyết phục quần chúng nhân dân xung quanh rời đi, dù sao đứng lãng phí vài tiếng đồng mà chẳng có gì xảy ra cũng không ít người chán nản nên kéo nhau bỏ đi. Nhưng dù vậy cũng không ít người quá tò mò muốn biết kết quả ra sao nên vẫn quyết tâm ở lại xem đến cùng. Trương Đức Phóng bắt đầu dùng biện pháp mạnh, nói đám cảnh sát cấp dưới thông báo cho người dân biết có khả năng có vật nguy hiểm, đề nghị bà con rời khỏi hiện trường

Đương nhiên mọi người không thể quên được vụ nổ trà lâu cũng đối diện chênh chếch với toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh ủy mới mấy tháng gần đây. Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền vạn, rất nhanh mọi người bắt đầu kháo nhau xung quanh đây có bom, lúc này đám người cứng đầu đứng xem cũng nháo nhào chạy mất, nếu còn người nào cố gắng ở lại xem thì cũng phải đứng cách một quãng cực xa để đảm bảo an toàn. Chẳng mấy chốc toàn bộ hiện Trường Vũ án trắng bong chẳng còn mống dân nào đứng xem náo nhiệt, chỉ còn đám cảnh sát vẫn túc trực canh gác bên dưới khách sạn.

Trương Dương cũng chẳng lưu lại xem tiếp mà quay trở về chỗ đỗ xe của mình, dù sao Trương Dương cũng chẳng tin gã ta có gan nhảy xuống thật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio