Chương : Khái niệm về chính nghĩa ()
Trời còn đang nắng đẹp như vậy mà Trương Dương vừa mở cửa chui vào xe không lâu sau thì trời đột nhiên tối sâm lại, từng ánh chớp lập loè trong tầng mây đen phủ kín khắp nơi. Đột nhiên sấm nổ ùng oàng! Ngay trên đỉnh đầu khiến Lương Đông Bình giật thót mình sợ hãi Vốn dĩ hắn tưởng mọi người sẽ tôn sùng hắn như một thiên sứ cứu rỗi, hay như một vị anh hùng dám đứng dậy đấu tranh chống lại sự áp bức của cường quyền, đòi lại công bằng cho người dân, thể nhưng giờ những hạt mưa lạnh giá quất vào mặt khiến ngọn lửa hào hùng ban nãy của hắn tắt dần tắt mòn. Hắn vẫn đứng đó, và cuối cùng hắn vẫn không nhảy xuống.
Lúc nãy cảnh sát đã giải toà gần như tất cả đám đông xung quanh, lại thêm trận mưa to đột ngột này khiến toàn thể người dân đứng xem náo nhiệt đều bỏ đi trú mưa cả. Nhìn khung cảnh vắng lặng bên dưới, Lương Đông Bình bắt đầu cảm thấy hối hận, vì sao lúc nãy có rất nhiều người dân đứng xem lại không chịu quyết đoán, có dũng khí nhảy xuống, còn giờ nếu như nhảy xuống thì có được mấy ai biết đến cái chết của hắn? Nếu như có người cố ý lấp liếm cái chết của hắn thì chỉ cần bịa một lý do là vì trời mưa trơn trượt nên có người sơ ý trượt chân ngã chết, trời đang mưa to như vậy, dù hắn cố nhảy xuống nếu như không chú ý thì cũng chẳng có ai thấy xác hắn nằm chỏng chơ dưới đất. Thực tâm hắn không sợ chết, thế nhưng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết lại nặng tựa thái sơn, chết uất ức, chết không cam lòng.
Ùng oàng! Lại một tiếng sấm nổ nữa ngay trên đỉnh đầu, Lương Đông Bình vừa sợ hãi vừa lạnh đến mức run lên cầm cập. Hiện giờ hắn chẳng còn là một thiên sứ chính nghĩa nữa mà giống một con chuột mắc mưa đang giãy dụa chờ chết thì đúng hơn.
Lúc Lương Đông Bình còn đang do dự mải suy nghĩ về bản thân, bốn gã đặc công nhân cơ hội liền từ một góc khuất ở tầng dưới chậm chạp trèo lên tầng thượng, rồi lặng lẽ áp sát Lương Đông Bình từ phía sau.
Mặc dù trời mưa khá to nhưng Lương Đông Bình vẫn nhện ra có người phía sau, hắn vội vàng quay đầu lại hét lớn: “Không được lại đây... Bằng không ta sẽ nhảy xuống...!” Hắn run run đứng dậy, tay bám vào lan can một lần nữa nhìn xuống dưới. Nhúng do trời mưa to nên mọi thứ trở nên mờ ảo khó nhìn, hắn không còn thấy rõ bên dưới ra sao nữa, tất cả chỉ còn một mảng hôn ám hỗn độn, bỗng nhiên hắn lại mất đi dũng khí tự sát. Hắn bưng mặt không dám nhìn xuống rồi tru lên hai tiếng cực kỳ thống khổ bi thương, từ kẽ ngón tay hắn bắt đầu rỉ nước, cũng không ai biết đó là nước mưa hay nước mắt hắn.
Thấy hắn lại có vẻ mất cảnh giác, một gã đặc công nhanh chóng áp sát gần rồi chồm tới ôm sát người hắn vật xuống sàn, ngay tiếp đó ba gã đặc công còn lại cũng nhanh chóng tiến đến chế trụ hắn.
Lương Đông Bình giờ chẳng khác gì gà trống mắc mưa, hắn ủ rũ thì thào mấy chữ: “Ta... Ta không muốn... Chết...!”
Trương Đức Phóng mặc áo mưa chậm rãi tiến tới chỗ Trương Dương đỗ xe. Thấy có người gõ cửa kính xe, Trương Dương hạ cửa kính xuống. Trương Đức Phóng liền cười nói: “Bắt được rồi! Lúc bị bắt hắn nói không muốn chết!”
Trương Dương nhếch mép nở nụ cười đầy khinh miệt: “Sớm biết loại người như hắn không có gan nhảy xuống. Thế chuyện này định xử lý như thế nào?”
Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Kết tội nhiễu loạn trị an công cộng. Bởi vì hắn mà cục cảnh sát bọn ta tốn không biết bao nhân lực vật lực, không giam hắn vài ngày để hắn nếm mùi khổ cực chốn lao tù thực không cam lòng.”
Trương Dương hất đầu ý bảo hắn lên xe có gì nói chuyện tiếp. Trương Đức Phóng lắc lắc đầu nói: “Không được, ta còn phải chỉ đạo thu quân, rồi thì nhanh chóng xử lý tên đáng chết kia nữa!” Hắn vừa định rời đi thì lại nghĩ ra một chuyện, hắn thấp giọng báo cho Trương Dương biết: “Vụ án buôn lậu xe cơ bản đã giải quyết xong, Hồ Như Yến không có liên quan gì. Theo ta được biết thì mai sẽ có lệnh chính thức thả nàng ta, ngươi có thể đến đón nàng ta!”
Trương Dương nhẹ gật đầu: “Cảm ơn!”
Trương Dương cũng chỉ cảm ơn lấy lệ thôi chứ thực ra trong lòng cũng không mấy nể trọng Trương Đức Phóng như trước, ừ thì hắn không có liên quan đến vụ buôn lậu xe hơi kia nên hắn mới tỏ ra bàng quang không muốn dính líu tới, nhưng chỗ bạn bè nhờ vả mà hắn vẫn không chịu giúp, chỉ biết bo bo giữ mình, người vong ân phụ nghĩa như vậy Trương Dương chẳng thèm kết thân nữa.
Nhìn bóng dáng Trương Đức Phóng khuất dần sau màn mưa, Trương Dương mới khởi động ô tô. Thế nhưng vừa định rời đi thì di động lại kêu, lúc bắt máy thì phía đầu dây lại là một giọng nam tử xa lạ: “Trương Dương phải không?”
Trương Dương thấp giọng hỏi lại: “Ai vậy?”
“Ta là Chung Bồi Nguyên, là thư ký của Tống chủ tịch tỉnh, buổi tối ngươi có ranh không? Tống chủ tịch muốn ngươi tới nhà dùng cơm!”
Trương Dương nghe mà giật mình sửng sốt. Tống Hoài Minh mời mình đến nhà dùng cơm? Đây là cái dạng ý tứ gì cơ chứ? Chỉ có điều Trương Dương cũng hiểu cái đạo lý, không tự dưng vô duyên vô cớ hắn ta lại mời mình đến nhà dùng cơm cả. Người ta là chủ tịch tỉnh, còn mình chỉ là một gã trưởng phòng cấp thành phố, hắn mời mình tới nhà thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là vì đứa con gái dượng của hắn. Trước lời mời này của Tống Hoài Minh, Trương Dương không thể cự tuyệt, lại càng không dám cự tuyệt. Hắn lễ phép nói với Chung Bồi Nguyên tỏ ý nhất định sẽ tới đúng giờ.
Thực ra ban đầu Tống Hoài Minh chỉ có ý gặp mặt nói chuyện riêng với Trương Dương mà thôi, nhưng đúng lúc vợ hắn Liễu Ngọc Oánh lên Đông Giang, nghe hắn nhắc đến chuyện này liền tỏ ý muốn mời Trương Dương đến nhà dùng cơm. Chẳng là nàng muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc vị lang quân khiến Yên Nhiên yêu mê mẩn có bộ dạng ra sao?
Mà Liễu Ngọc Oánh làm vậy cũng không chỉ vì tò mò muốn biết mặt Trương Dương, mà điều trọng yếu là dù nàng kết hôn với Tống Hoài Minh nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có con, nàng cũng biết tình cảm chồng mình dành cho Yên Nhiên. Đó không chỉ là tình phụ tử bình thường, mà còn sự day dứt của hắn với cái chết của mẹ yên nhiên, người vợ cũ của hắn Liễu Ngọc Oánh là một phụ nữ thông minh, nàng biết nàng yêu Tống Hoài Minh hơn cả chính bản thân mình, nhưng dù vậy địa vị của nàng trong lòng hắn cũng không quan trọng bằng Yên Nhiên, lại càng không thể sánh bằng người vợ đã quá cố của hắn.
Cho dù nàng có xinh đẹp, dịu dàng ôn nhu đến nhường nào cũng vĩnh viễn không thể thay thế được người vợ quá cố trong lòng hắn. Nhưng dù vậy nàng vẫn không một lời oán thán, vì với nàng như vậy đã là quá đủ, có thể được làm vợ hắn, được ngày ngày ở bên cạnh bầu bạn, chăm sóc hắn đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của nàng, nàng muốn làm tròn bổn thận người vợ của mình. Nàng cũng biết rõ dù rằng lâu nay không gặp nhưng hắn vẫn luôn chú ý, quan tâm lo lắng cho Yên Nhiên. Đến lúc nàng nghe nói Yên Nhiên có tình cảm với một thanh niên trẻ tuổi tên Trương Dương, bất kể Yên Nhiên có mâu thuẫn thế nào với mình, nàng vẫn luôn một lòng làm tốt chức phận làm mẹ của mình, thành toàn giúp con gái mình. Nàng làm vậy không phải vì muốn lấy lòng Yên Nhiên, cũng không phải vì muốn chồng yêu thương mình hơn, mà đơn giản chỉ vì Yên Nhiên là con gái của chồng mình
Bởi vì có giấy thông hành nên Trương Dương có thể vào khu nhà ở cao cấp dành riêng cho lãnh đạo cấp cao tỉnh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cả chiều Trương Dương cứ đắn đo suy nghĩ mãi nên mua quà gì tới. Hôm nay là tới nhà riêng Tống chủ tịch, nếu mang lễ vật đắt tiền tới thì lại bị người ta nói là hối lộ đút lót cấp trên, nhưng mang ít quá thì cũng không được, dù sao hắn cũng là cha của Sở Yên Nhiên, quà đơn giản quá thì lại có vẻ không đủ lễ phép. Cuối cùng Trương Dương chọn mua một giỏ hoa quả tươi cùng một chai Chivas năm, kiểu mang quà này Trương Dương học được từ Hải Lan, mà người phương tây cũng thường làm như vậy khi đi làm khách, vừa lịch sự lại trang trọng.
Trương Dương đỗ xe trước cửa căn biệt thự số thuộc tiểu khu, trời vẫn mưa suốt từ sáng đến giờ. Trương Dương hơi khom lưng che giỏ quà ở trong lòng, chầm chậm đến trước cửa nhà Trước đó không lâu bà bảo mẫu đã mở sẵn cửa lớn chờ Trương Dương đến, tuy rằng từ ngoài cổng đến cửa nhà chỉ một đoạn ngắn, vậy mà Trương Dương cũng bị dính không ít nước mưa.
Tống Hoài Minh mỉm cười đích thân ra đón Trương Dương, hắn còn tự tay mang khăn mặt cho Trương Dương lau: “Lau mặt đi, ta cũng không ngờ mưa lại lâu đến như vậy!”
Trương Dương lễ phép chào Tống chủ tịch một tiếng! Rồi đưa giỏ quà cho bà bảo mẫu xong mới dám nhận khăn mặt của Tống Hoài Minh đưa cho.
Tống Hoài Minh tỏ ra điểm đạm nhã nhặn mỉm cười nói: “Ở nhà thì không cần gọi như vậy, cứ gọi ta một tiếng Tống thúc thúc là được rồi, như vậy nghe gần gũi hơn biết bao. Phải không?”
Nghe vậy Trương Dương không khỏi thấy ấm áp trong lòng, lấy thân phận của Tống Hoài Minh mà lại tỏ ra khách khí với một tiểu cán bộ cấp khoa như hắn, chỉ là Trương Dương cũng hiểu, nguyên nhân sâu xa đều vì mối quan hệ thân thiết của hắn với Sở Yên Nhiên.
Bỗng nhiên Từ Nhã trong vọng ra một giọng nói dịu dàng: “Hoài Minh, nhà có khách à?”
Tống Hoài Minh cười cười vui vẻ nói vọng vào: “Ừ! Là Trương Dương đến chơi!”
Liễu Ngọc Oánh đeo tạp dề màu xanh tươi cười vui vẻ Từ Nhã trong đi ra, tuy rằng nàng ta chỉ mặc bộ đồ quần áo như mấy bà nội trợ bình thương nhưng vẫn không che được khi chất nhã nhặn cao quý. Nàng đánh mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới Trương Dương một lượt rồi nhẹ mỉm cười: “Cậu là Trương Dương? Tống thúc thúc nhắc không ít về cậu cho ta nghe đó!”
//truyencuatui.net/
Tống Hoài Minh cười cười giới thiệu cho Trương Dương: “Đây là Liễu a di!”
Trương Dương liền hiểu ra người này là mẹ kế của Sở Yên Nhiên, hắn liền tỏ ra mừng rỡ vạn phần miệng lưỡi ngọt ngào gọi lớn: “Liễu a di hảo!” Ngoài miệng thì cười nói vui vẻ nhưng trong lòng hắn lại thầm chán chính bản thân mình, không nghĩ tới Liễu Ngọc Oánh đã tới Đông Giang nên quên không mua quà tặng, đúng là thiếu sót chết người mà! Mới lần đầu ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu mà lại chẳng chịu chuẩn bị cẩn thận.
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười gật gật đầu nói: “Nhanh vào nhà đi, cơm cũng vừa chín xong thôi, cô Lâm nhanh dọn đồ ăn lên đi!”
Tống Hoài Minh mời Trương Dương vào phòng ăn, hắn cũng không dùng đến chai Chivas của Trương Dương tặng mà tự lấy một chai Mao Đài nội địa vẫn quen uống Trương Dương vội vàng đỡ chai rượu dùm Tống Hoài Minh rồi rót đầy cho hắn một chén, xong quay sang rót cho Liễu Ngọc Oánh một chén nữa. Dù sao cũng là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, đương nhiên hắn phải tìm cách lấy lòng rồi.
Liễu Ngọc Oánh vừa loay hoay cởi tạp dề vừa quay sang gượng cười nói: “Tiểu Trương à, ta không uống được rượu đâu!”
Tống Hoài Minh ha hả cười lớn: “Lần đầu Trương Dương tới nhà làm khách, em cứ uống một chén đi!”