Chương : Có thể sao? ()
Sau khi cởi tạp đề xong Liễu Ngọc Oánh chậm rãi ngồi vào bàn bên cạnh chồng mình. Mấy món trên bàn đều là do nàng tự tay nấu, các món không đến nỗi tinh tế sang trọng như nhà hàng nhưng vẫn đủ màu sắc trông cực kỳ hấp dẫn, chỉ cần ngửi hương thơm ngon, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết trù nghệ của nàng rất khá. Bỗng nhiên Trương Dương lại nhớ đến bữa sáng kiểu Âu mà lần trước Sở Yên Nhiên nấu cho mình, đúng là nàng ta được gen di truyền có khác. Nhưng hình như Sở Yên Nhiên đâu phải con gái ruột của Liễu Ngọc Oánh mà nhi?
Tống Hoài Minh ha hả cười lớn cầm chén rượu mình lên sảng khoái nói: “Trương Dương! Kêu ngươi đến nhà là không muốn ngươi câu nệ như người ngoài, đã đến nhà, đã ngồi chung một bàn thì cứ tự nhiên thoải mái như người một nhà đi. Nào! Cạn với ta chén đầu nào!”
Trương Dương vội vàng nâng chén cụng với Tống Hoài Minh rồi một hơi cạn sạch. Liễu Ngọc Oánh thì ngồi bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đánh giá Trương Dương. Trong lòng thâm nhủ, tiểu tử này trông rất khá, mà biểu hiện cũng rất ngoan ngoãn lễ phép, dường như cũng không có thói hư tật xấu gì, chỉ có điều nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà biết được.
Đang ăn mà Tống Hoài Minh nữa như vô tình lại nửa như cố ý hờ hững hỏi: “Lần này tới Đông Giang vì chuyện riêng à?”
Nghe thấy vậy đại não Trương Dương cấp tốc xử lý suy nghĩ cẩn thận lại. Lần này là Trương Dương lặng lẽ tới Đông Giang, mà chắc chắn Tống Hoài Minh cũng thừa nhận ra mình tới tám chín phần liên quan đến vụ việc của Lương Đông Bình. Mà không chừng lúc trả lời phỏng vấn ở buổi họp báo hắn cũng nhận ra là mình đến tìm rồi gây khó dễ cho Lương Đông Bình cũng nên. Nghĩ đến đây Trương Dương quyết định nói thật, mà dù có tâm tư nói dối, Trương Dương tự nghĩ cũng không qua mặt được một cao thủ đã lăn lộn trên chốn quan trường từ lúc mình vẫn còn là một tiểu hài tử hỉ mũi chưa sạch như Tống Hoài Minh.
Trương Dương thấp giọng nói: “Thực ra cháu tới cũng là vì chuyện công, mà cũng có chút chuyện riêng. Thứ nhất cháu tới Đông Giang là để lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp khoá học ở trường Đảng. Thứ hai là cấp trên có giao nhiệm vụ cho cháu liên hệ một chút với toà soạn tờ nhật báo Bình Hải chủ yếu là để giải thích một ít hiểu nhầm!” Trương Dương trả lời hết sức khéo léo tài tình, người ngoài nghe thấy chưa chắc đã nhìn ra sơ hở bên trong.
Tống Hoài Minh chỉ nhàn nhạt hỏi tiếp: ‘Ngươi có biết Lương Đông Bình ở tờ nhật báo Bình Hải không?”
Nghe Tống Hoài Minh nhắc đến tên Lượng Đông Bình, Trương Dương cũng biết hôm nay không nói rõ ra thì không được rồi. Kỳ thật chuyện này cũng không gây ra ảnh hưởng gì to tát với hắn cho lắm, chủ yếu là Trương Dương nghĩ đến Lý Trường Vũ. Thằng nhãi Lương Đông Bình kia đột nhiên giờ chứng lên cơn điên khiến Lý Trường Vũ gặp không ít rắc rối, mà chỉ mấy tháng nữa Giang Thành tổ chức kỳ họp đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố, nói cách khác cuộc chay đưa vào ghế thị trưởng Giang Thành sắp đến hồi kết.
Tuy rằng Tả Viên Triêu tuy rằng vẫn là thị trưởng, nhưng bất kể so về năng lực hay chiến tích thì phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ đều hơn hắn ta rất nhiều. Tất nhiên thời điểm mẫn cảm này Lý Trường Vũ phải cố gắng thể hiện bản thân, phát huy năng lực của mình để gây ấn tượng với cấp trên, điều này cũng là điều quan trọng nhất trong cuộc đưa vào ghế thị trưởng của cả Lý Trường Vũ hay Tả Viên Triêu.
Nhưng vấn đề giáo dục lại thuộc quyền quản lý của Lý Trường Vũ, sở giáo dục và đào tạo xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm. Trương Dương hiểu đạo lý này nên mới đem rõ đầu đuôi chuyện tình kể lại cho Tống Hoài Minh nghe. Dù gì Tống Hoài Minh cũng là chủ tịch tỉnh, cả về công lẫn tư Trương Dương đều phải thành thật khai báo.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại Trương Dương gật gật đầu thấp giọng nói: “Có biết! Cũng chính hắn là người gần đây đưa tin về việc sở giáo dục và đào tạo Giang Thành thành lập quỹ trái phép, chỉ có điều bài viết của hắn nói hơi quá, chưa đúng lắm với tình hình thực tế, gây ra ảnh hưởng không tốt đến xã hội tỉnh Bình Hải nói chung và thành phố Giang Thành nói riêng. Lãnh đạo thị ủy lo lắng việc này cản trợ sự ổn định và đoàn kết giữa dân chúng và cán bộ nhà nước nên mới giao trách nhiệm cho cháu tìm hắn giải thích một chút cho hắn hiểu. Mục đích là để hắn nhận rõ bản chất chuyện này, để rồi khiến hắn thay đổi quan niệm xấu về sở giáo dục và đào tạo Giang Thành!”
Từ sau buổi họp báo công khai, thanh danh của Tống Hoài Minh ở Đông Giang lên như diều gặp gió, ngay cả Liễu Ngọc Oánh vừa mới tới Đông Giang cũng biết chuyện này. Nàng ra chiêu không vui hừ lạnh: “Có lẽ nào gã Lương Đông Bình kia thần kinh có vấn đề gì không? Không kể đến hắn nói hươu nói vượn ở buổi họp báo, đã thế lại còn định nhảy lầu tự từ, cuối cùng chỉ là dọa người dọa mình, thực không biết điều chút nào!”
Tống Hoài Minh không có biểu hiện gì chỉ cười nhẹ rồi lại nâng chén lên hớp một ngụm nhỏ: “Quả thực sự việc của sở giáo dục và đào tạo Giang Thành tạo ảnh hưởng không được tốt lắm, mà hình như ngươi cũng khá thân thiết với Lý phó thị trưởng quản lý việc giáo dục Giang Thành phải không?”
Nghe vậy nội tâm Trương Dương hơi rùng mình một cái. Quả nhiên lão nhạc phụ tương lai này không hề đơn giản chút nào, mình chỉ mới nói mấy câu mà hắn đã nhận ra là mình đang che chở nói tốt cho Lý Trường Vũ, hơn nữa hình như hắn lại còn biết mình có quan hệ với Lý Trường Vũ nữa chứ.
Trương Dương nhẹ gật gật đầu thừa nhận: “Cũng khá thân thiết, trước kia cháu được một tay hắn đề bạt nên mới có thành tựu như bây giờ!” Câu trả lời của Trương Dương vừa trực tiếp lại khá đầy đủ các khía cạnh khác.
Tống Hoài Minh cười nói: ‘Mà ta cũng nghe được không ít thành tích nổi bật của ngươi ở Giang Thành. Tuổi còn trẻ mà rất can đảm, dám làm dám chịu, dám đương đầu với khó khăn thử thách!”
Lâu lắm rồi Trương Dương mới nở nụ cười đầy khiêm tốn: “Cũng chỉ tại lá gan cháu hơn lớn, làm việc gì cũng nông nổi, thiếu suy nghĩ, chẳng chịu lo lắng hậu quả sau này bởi vậy mới thường xuyên phạm sai lầm. Để Tống thúc thúc phải chê cười rồi!”
Liễu Ngọc Oánh khoát tay cười nói: “Làm gì có người trẻ tuổi nào mà không phạm sai lầm cơ chứ? Chỉ có phạm sai lầm rồi không ngừng sửa đổi mới nhanh chóng trưởng thành được!”
Đúng lúc này thì điện thoại ngoài phòng khách kêu, Tống Hoài Minh đứng dậy đi nghe điện.
Liễu Ngọc Oánh lại nhỏ giọng hỏi Trương Dương: “Tiểu Trương à, cháu cùng Yên Nhiên quen nhau lâu chưa?”
Trương Dương mỉm cười đáp lại: “Lúc cháu còn ở xã Hắc Sơn Tử thì quen được Yên Nhiên, tính ra cũng khoảng năm rưỡi rồi!”
‘Mà hai đứa có phải đang yêu nhau không vậy?” Liễu Ngọc Oánh hỏi trực tiếp, vừa gọn gàng lại dứt khoát. Chuyện này nếu là Tống Hoài Minh thì không tiện hỏi đến, nhưng giờ không có hắn nên Liễu Ngọc Oánh mới chủ động hỏi, dù sao bao giờ mẹ cũng là người lo nghĩ đến tình cảm của con gái nhiều hơn.
Trương Dương cũng trả lời lại cực kỳ khéo léo: “Không dám giấu Liễu a di, cháu vẫn nhớ thương Yên Nhiên suốt!”
Nghe được câu này Liễu Ngọc Oánh lại càng tươi cười rạng rỡ hơn, nàng công tác lĩnh vực giáo dục đã lâu, nên nàng có thừa kinh nghiệm trông việc nhìn thấu những lời nói của đám trẻ này. Nàng cũng nhận ra Trương Dương dạng có ý lảng tránh câu hỏi của mình, nếu là bình thường, người ta đã không muốn trả lời trực tiếp thì nàng cũng không gượng ép, chỉ cười cho qua chuyện, nhưng đây là vấn đề tình cảm của con gái mình, đương nhiên nàng không thể không hỏi cho ra nhẽ được.:
Không đợi Trương Dương tìm cách thoái thác nữa, nàng lại tiếp tục hỏi thẳng vào vấn đề: “Ta nhận thấy Yên Nhiên là thực lòng thích cháu, vậy còn cháu thì sao? Có thích con bé không?”
Giờ Trương Dương mới hiểu ra là mẹ kế của Sở Yên Nhiên bắt ép mình phải tỏ rõ thái độ của mình. Không còn cách nào khác Trương Dương đành phải trang trọng gật đầu một cái thật mạnh như tỏ rõ thái độ của mình. Dù sao tận đấy lòng hắn vẫn luôn cho rằng hắn thích cô nàng Sở Yên Nhiên thật sự.
Liễu Ngọc Oánh lại tươi cười rạng rỡ, tỏ ra cực kỳ hài lòng trước câu trả lời của Trương Dương. Tiếp đó nàng lại hỏi một chút gia cảnh của Trương Dương, tóm lại nàng chẳng khác gì lão nhạc mẫu lần đầu tiên thấy chàng rể yêu quý của mình nên tỏ ra vô cùng phấn kích hỏi mọi thứ liên quan đến Trương Dương. Dù rằng trước khi đến Trương Dương cũng chẩn bị khá đầy đủ chuyện như vầy nhưng vẫn trở tay không kịp trước nhưng vẫn trở tay không kịp. Chỉ là Trương Dương cũng nhận ra, Liễu Ngọc Oánh làm vậy cũng vì lo nghĩ cho Sở Yên Nhiên.
Lúc sau Tống Hoài Minh nghe xong điện trở lại phòng ăn nên Liễu Ngọc Oánh mới thôi không hỏi hắn Trương Dương nữa, tuy rằng là buổi tối, trời lại tương đối mát mẻ vậy mà trên trán Trương Dương lại lấm tấm mồ hôi. Nhìn bộ dạng chật vật của Trương Dương, Tống Hoài Minh cũng biết vợ mình vừa nhân cơ hội mình không có mặt thăm hỏi tận tình tiểu tử này. Tống Hoài Minh cười nhẹ nói: “Em à, em chuyển qua ban hộ khẩu hộ tịch từ bao giờ vậy? Tiểu Trương mới lần đầu đến nhà chúng ta chơi, em đừng dọa nó như vậy chứ?”
Liễu Ngọc Oánh ra chiều như không nghe thấy chồng nói gì, chỉ thản nhiên cười cười đáp lại: “Chúng em chỉ tán gẫu chuyện nhà thôi mà, có điều tra gì đâu? Được rồi, vậy em nhường lại tiểu Trương cho anh là được chứ gì?”
Tống Hoài Minh thuận miệng hỏi Trương Dương một ít về cục du lịch Giang Thành. Đối mặt với vị chủ tịch tỉnh Bình Hải kiêm nhạc phụ tương lai, hơn nữa chỉ ít lâu sau Cố Doãn Tri cáo lão về quê thì lão đại tỉnh Bình Hải này còn ai khác ngoài Tống Hoài Minh hắn chứ? Bởi vậy mà cả tối Trương Dương đều tỏ ra cực kỳ nho nhã lễ phép, khiêm tốn thành thật trả lời các câu hỏi.
Hầu hết chủ đề vẫn là xoay quanh Sở Yên Nhiên, tuy rằng Tống Hoài Minh là cha của Sở Yên Nhiên nhưng nhiều chuyện hắn còn không biết rõ bằng Trương Dương. Trương Dương nói cho hắn biết Sở Yên Nhiên đang ở Mỹ chăm sóc bà ngoại chữa bệnh, lại nói rằng quốc khánh năm nay có khả năng nàng ta sẽ về nước chơi.
Tuy rằng trong lòng rất muốn gặp lại con gái nhưng Tống Hoài Minh vẫn biết rõ giữa mình với con gái vẫn có mâu thuẫn chưa xóa bỏ được. Mà để Trương Dương đứng ra sắp xếp để hai cha con gặp mặt cũng không tiện lắm nên Tống Hoài Minh chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Lúc nào đến Bình Hải thì bảo ta một tiếng!”
Trương Dương gật gật đầu như đã hiểu, trong lòng cũng biết rõ quan hệ giữa mình với Tống Hoài Minh bởi vì cùng liên quan đến Sở Yên Nhiên nên sau này sẽ còn phải qua lại nhiều.