Chương : Có thể sao? ()
Đến tận lúc Trương Dương ra khỏi cửa lớn mà trời vẫn còn mưa khá to, hắn vội vàng một tay che đầu đội mưa chạy vội ra chỗ xe. Đến lúc mở cửa chui vào xe, vừa định khởi động máy thì lại thấy ô tô của Cố Giai Đồng vừa chạy ngang qua xe mình. Trương Dương cuống quít lấy điện thoại ra bấm dãy số của máy Cố Giai Đồng, đột nhiên hắn lại do dự một chút, cuối cùng ngón tay cũng không ấn vào nút gọi màu xanh.
Hồ Như Yến chậm rãi đi ra sở cảnh sát, trời đã tạnh mưa từ lâu, mưa cả ngày hôm qua như gột rửa toàn bộ khắp chôn, cảnh vật cũng vì vậy mà trở nên tươi mới tràn đầy sức sống hơn. Nàng lấy tay che ánh mặt trời chói chang trên đầu, đôi mắt đẹp nhìn quanh quất nhưng lại không thấy bóng dáng người đó. Trái tim Hồ Như Yến như trầm xuống, nàng không sao đè nén nổi cảm giác mất mát trong lòng. Xách chiếc túi du lịch đựng đồ cá nhân, nàng lững thững đi trên vỉa hè, ánh mắt nàng trở nên mờ mịt nhìn con đường tựa như vô cùng vô tận không thấy điểm cuối trước mắt.
Vụ án công ty Long Tường buôn lậu xe cuối cùng cũng kết thúc, rốt cục nàng cũng rửa sạch tội danh của mình, dù sao chuyện này cũng gần như là thử thách của mỗi đời người. Từ hôm nay nàng cũng đã vạch rõ giới hạn với Chu Vân Phàm, sẽ không còn dính dáng gì đến hắn nữa, nàng sẽ lại bắt đầu cuộc sống của mình, nhưng chẳng hiểu sao thuỷ chung hình ảnh của hắn lại cứ luôn xuất hiện trong tâm trí nàng. Rồi đến khi ra khỏi sở cảnh sát, người đầu tiên nàng muốn thấy lại là hắn, muốn thấy nụ cười đáng ghét của hắn. Nhưng nàng lại không hiểu tại sao hắn lại không đến đón mình? Chẳng phải lúc mình bị bắt giam, là hắn chạy vạy cầu cạnh khắp nơi nên mình mới được thả ra toàn vẹn, không chịu bất kỳ thương tổn nào sao? Vậy sao giờ đột nhiên hắn lại biến mất? Sao hắn lại không muốn gặp mình?
Hồ Như Yến cứ vừa đi vừa miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến ngã ba đường. Nàng cắn cắn môi, rẽ phải hay rẽ trái đây? Bỗng nhiên nàng lại cảm thấy hoang mang do dự, rồi rất nhanh sau đó liền chuyển biến thành nỗi cô đơn lạc lõng vô bờ, kể cả lúc bị bắt giam nàng cũng không cảm thấy cô đơn bất lực ủy khuất đến như vậy. Nàng buông thông tay thả chiếc túi du lịch nặng trịch xuống đất rồi quay sang gục đầu vào thân cây bên ven đường lặng lẽ khóc.
Một lúc sau bống nhiên lại có bàn tay ai đó; Vỗ vỗ nhẹ bả vai nàng. Khuôn mặt Hồ Như Yến đẫm lệ cùng hai mắt đã đỗ mọng lên xoay lại nhìn liền thấy khuôn mặt đáng ghét cùng nụ cười đầy nhẫn tâm của hắn: “Xe tắc đường nên ta tới trễ!”
Hồ Như Yến cuống quít dùng tay quệt đi nước mắt còn vương trên mặt mình. “Nếu ngươi không thích thì ta đi vậy...?”
Trương Dương còn chưa dứt câu Hồ Như Yến đã nhào ngay vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt hắn không cho hắn bỏ đi nữa: “Không... Ta không cho ngươi đi đâu cả, chính ngươi đã nói ngươi muốn ta làm... Nữ nhân của ngươi...!”
Nhìn thân thể trắng nõn không tì vết của Hồ Như Yến nằm trên giường, Trương Dương không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt. Một tay hắn nắm hờ bàn tay nhỏ xinh của nàng, một tay thì vuốt ve lên xuống không ngừng bờ lưng trơn nhẵn và thì thầm: “Thật muốn làm vậy sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Như Yến cũng đỏ ửng lên vì xấu hổ, hai tai nàng cũng hơi hồng lên, sắc đỏ cũng lan xuống tận vùng cổ. Bởi vì bàn tay quỷ của hắn đang không ngừng vuốt ve mà nàng hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Giọng nàng cũng lí nhí chẳng khác gì muỗi kêu: “Ừm...”
Cảm nhận thấy thân thể cường tráng của hắn càng lúc càng gần sát mình, theo bản năng thân thể mềm mại của nàng trở nên căng thẳng hơn. Trương Dương hôn nhẹ tai nàng một cái rồi ôn nhu thủ thì: “Ta sẽ thương ngươi!” Vừa nói ma trào của Trương Dương vừa vuốt ve cặp đùi trắng nõn của Hồ Như Yến rồi dần dần dịch dần lên. Rốt cuộc Hồ Như Yến cũng chịu mở rộng hai chân mình ra, nhưng vẫn còn rất ngượng ngùng. Nhận thấy tín hiệu tốt Trương Dương liền nhanh chóng lật người nằm đè lên người nàng.
Bởi vì là lần đầu nên Hồ Như Yến không tự chủ được mà hơi run lên, cũng không phải vì sợ hãi mà chỉ là do bản năng của con gái. Trương Dương hôn nhẹ nàng một cái để trấn an nàng Hồ Như Yến nhắm chặt hai mắt lại cũng hôn đáp lại hắn, rồi dần dần cũng thả lỏng người ra Đột nhiên nàng cảm thấy dưới hạ thân truyền đến cơn đau khôn kể, nàng càng nhắm chặt hai mắt hơn, hai cánh tay lại càng dùng lực mạnh hơn, gắt gao ôm chặt lấy lưng hắn, nàng kêu lên đầy thống khổ: “A...!”
Trương Dương áp bụng mình kể sát thân thể mềm mại của nàng hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia mà không khỏi thở dài một tiếng trầm thấp.
Hồ Như Yến mở lớn hai mắt nhìn hắn, giọng cũng run run cả đi: “Ân... Nó... Nó...!” Vừa thở hổn hển vừa nói nên nàng cũng chẳng nói thành tiếng được, hàm răng trắng lại cắn chặt môi dưới, cố gắng nhịn đau không kêu thành tiếng nữa
Trương Dương ngừng động tác lại, đưa tay nhẹ vuốt ve mái tóc dài của nàng, giọng điệu cực kỳ ôn nhu nói: “Thực ra... Chúng ta vẫn có thể giữ được tình bạn thuần khiết!”
Nghe hắn nói vậy thân thể Hồ Như Yến hơi run lên một chút, trong đôi mắt đẹp không còn vẻ sợ hãi ngại ngùng nữa mà lại toát lên vẻ quyền rũ mê người, nàng nũng nịu nói: “Ta muốn làm nữ nhân của ngươi...!”
Giữa trưa hôm sau, ánh nắng mặt trời vàng óng xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên thân thể trắng mịn của Hồ Như Yến. Nhìn đoá hoa máu đỗ rực vẫn còn rõ ràng trên tấm ga trái giường trắng phau, Trương Dương không khỏi thâm tình kéo sát thân thể mềm mại kia vào lòng rồi hôn lên trán nàng một cái. Hắn nhẹ giọng nhu thủ thỉ: “Ngươi không tiếc thân mình trao cho ta, không phải vì muốn báo ơn ta đó chứ?”
Hồ Như Yến tươi cười rạng rỡ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng nhẹ hôn môi hắn một cái nhưng không trả lời mà chỉ ôn nhu hỏi ngược lại hắn: “Ngươi một lòng cứu ta cũng không phải chỉ muốn ta chứ?”
Hai người thâm tình ánh mắt trao nhau rồi đồng thời nở nụ cười. Hồ Như Yến lại rúc sâu vào bờ ngực rắn chắc của hắn nhỏ giọng nói: “Ta yêu ngươi! Vốn dĩ ta vẫn tưởng có thể bảo trì lý trí trước mặt ngươi, nhưng càng gặp ngươi, càng nhìn thấy ngươi ta mới biết mình căn bản không thể kháng cự được chính cảm giác mãnh liệt đó. Thậm chí ta có thể dễ dàng tha thứ việc trong lòng ngươi còn tồn tại những người khác.”
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn nhằn của nàng nhẹ giọng nói mà lại như tự nhủ với chính bản thân mình: “Ta biết mình không phải người tốt!”
“Ta cũng biết, nhưng ta vẫn yêu ngươi!” Vừa nói cánh tay Hồ Như Yến chẳng khác gì dây thường xuân đeo bám chặt lấy người Trương Dương, không cho hắn cơ hội chạy mất.
Bị Hồ Như Yên khiêu khích, Trương Dương lại kích động lên cúi đầu hôn nàng một cái thật nồng cháy. Đúng lúc này thì di động lại kêu không ngừng phá tan ngọn lửa nhiệt huyết đang bốc cao của hắn. Trương Dương với tay lấy chiếc điện thoại, nhìn dãy số liền biết là Cố Giai Đồng gọi tới, hắn quay sang đặt ngón, tay lên miệng mình thủ thế ý bảo nàng chớ có lên tiếng.
Hồ Như Yến chợp chớp đôi mắt đẹp, khoé môi lại nở nụ cười gian xảo.
“Về rồi sao?”
Trương Dương nhẹ giọng hỏi.
Cố Giai Đồng phía đầu dây không nói gì mà vẫn trầm mặc một chút, lúc sau mới thấp giọng trả lời: “Ừm. Tối qua ta mới về!”
Trương Dương lại nhớ tới tối qua lúc ở trước cửa nhà Tống Hoài Minh, chiếc xe của Cố Giai Đồng chạy ngang qua xe mình, mình nhìn thấy thì chắc nàng ta cũng nhận ra xe mình. Hai người cứ như vậy trầm mặc không nói gì, dù sao tối qua cả hai cũng đều nhận ra đối phương nhưng cũng không chủ động liên hệ.
“Tối nay có ăn cơm cùng nhau được không?” Vẫn là Trương Dương mở lời trước phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
“Tối ta bận chút việc rồi, có lẽ không được. Lúc khác liên lạc lại sau vậy!” Nói xong Cố Giai Đồng liền trực tiếp ngắt điện thoại luôn.
Trương Dương có chút mất mát chậm rãi để di động xuống lại thấy hai tay Hồ Như Yến vẫn đang gắt gao ôm chặt quanh eo mình, cùng đôi mắt cực kỳ quyến rũ kia vẫn nhìn mình từ đầu đến cuối. Bỗng nhiên Trương Dương lại thấy xao động hắn đẩy ngã nàng xuống giường rồi mạnh mẽ đè nghiến nàng xuống dưới, ngay lập tức xuân ý lại tràn ngập căn phòng nhỏ.
“Có phải trong lòng ngươi đang cực kỳ mâu thuẫn, đúng không?” Hồ Như Yến từ phía sau vòng tay ôm quanh eo hắn.
Trương Dương gật gật đầu thừa nhận: “Ta cũng không phải là gã đàn ông tốt lành gì. Vẫn biết rõ không nên gần gũi mấy người các ngươi nhưng chẳng hiểu sao ta lại không thể khống chế được chính mình...”
Hồ Như Yến ghé sát miệng vào tai hắn, giọng điệu đầy mê hoặc như tiểu yêu tinh: “Nhưng ta thích!”
Trương Dương cười nhạt như tự diễu chính bản thân mình: “Ta biết ai cũng ích kỷ cả, mà về phương diện tình cảm lại càng hơn thế nữa. Ta vẫn luôn cho rằng ta có thể mang lại hạnh phúc cho tất cả các nàng, nhưng thực ra các nàng đều chịu khổ đau bởi sự ích kỷ của ta. Là ta vô tâm, là ta bất công!”
Hồ Như Yến nhẹ giọng khuyên nhủ hắn: “Cũng không phải thế, trong mắt ta ngươi đâu chỉ là một gã hoa tâm đa tình, mà là lạm tình mới đúng. Trước nay ta không thích người như thế, lại càng không bao giờ nghĩ sẽ trao thân cho một gã như thế Nhưng sau này ta mới hiểu ra một số chuyện, con người ta không ai là hoàn thiện quá mức, bất kỳ ai cũng có tật xấu, có khuyết điểm riêng. Tuy rằng người hoa tâm, ngươi đa tình, ngươi vô tâm, ngươi ích kỷ nhưng bù lại ngươi lại rất đỗi chân thành, ngươi chân thành với tình cảm của mình, ngươi dám đối diện với tình cảm của mình, không né tránh cũng không gượng ép, tất cả đến với ngươi đều rất tự nhiên. Ta vẫn tự nhủ ta không nên dây dưa với ngươi nữa, vì như vậy ta sợ rằng đến một ngày ta cũng không kiềm chế được bản thân mà... Nhưng tạ lại hỏi lại chính mình, nếu không có ngươi, cuộc sống sau này của ta còn niềm vui, còn thấy hạnh phúc nữa hay không?”
Hồ Như Yến lại ôm chặt thân thể hắn hơn, nàng nhẹ giọng nói mà như tự nhủ với lòng mình: “Sẽ không! Tuyệt đối không!”
Tận đáy lòng Trương Dương thấy cảm động khôn xiết. Từ lúc được sống lại đến nay hắn vẫn luôn uy áp tình cảm của hắn như lúc còn ở thời Đại Tuỳ triều, nhưng càng sống lâu ngày ở xã hội hiện đại này hắn mới càng nhận ra được một điều, chỉ vì sự ích kỷ, sự tham lam của hắn mà đã làm tổn thương đến biết bao cô gái thiện lương. Biết bao người vì hắn mà thấy hoang mang, đau khổ, cuộc sống bị đảo lộn? Hắn vẫn luôn áy náy day dứt về điều này, nhưng đến giờ hắn vẫn không nghĩ ra được phương án giải quyết nào cho vẹn cả đôi đường cả.
Vẻ mặt Trương Dương trở nên u ám hơn, hắn thấp giọng hỏi: “Nếu có thể, hãy nói cho ta biết ta nên làm như thế nào đi?”
Hồ Như Yến nhẹ mỉm cười: “Ta sẽ giúp ngươi. Ta biết trong lòng ngươi đang mâu thuẫn điều gì, ta sẽ thay ngươi gỡ bỏ khúc mắc này. Được không?”
“Có thể sao?”
“Hẳn là có thể!”