Y Đạo Quan Đồ

chương 197: có thể sao? (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Có thể sao? ()

Cố Giai Đồng cùng Hồ Như Yến cùng ngồi trong quán café Star Bucks, hai người đều gọi một cốc café đá giống nhau. Hồ Như Yến mỉm cười nhìn Cố Giai Đồng trong giọng nói tràn ngập sự áy náy day dứt: “Xin lỗi, vì chiếc xe kia mà cô gặp không ít rắc rối. Ta cũng không ngờ lại xảy ra hậu quả lớn đến vậy.”

Cố Giai Đồng lạnh nhạt nói: “Sự việc đã qua rồi cũng không cần nhắc đến nữa. Dù sao cô cũng là người bị hại giống tôi, bị chịu không ít tiếng xấu, còn bị cảnh sát bắt giam nữa.”

Hồ Như Yến mỉm cười nói: “Cũng chỉ những lúc gặp khó khăn như vậy mới có thể nhận ra được ai là bằng hữu chân chính. Quả thực qua lần này giúp tôi học được nhiều bài học đáng giá!”

Cố Giai Đồng vẫn thản nhiên uống một ngụm café xong lại chuyển ánh mắt ra phía ngoài cửa số trầm ngâm nói: “Trương Dương rất quan tâm đến cô, lần này hắn tới Đông Giang cũng chủ yếu vì cô!”

Hồ Như Yến nở nụ cười ngọt ngào mà hạnh phúc, nàng nhẹ giọng nói: “Tôi biết, bởi vậy ta mới thích hắn thật lòng.”

Câu nói của Hồ Như Yến khiến Cố Giai Đồng phải giật mình kinh ngạc, đồng thời nàng vừa thấy đồng cảm cho cô nàng này, rồi lại có chút gì đó khó chịu trong lòng. Khó chịu thì khó chịu nhưng nàng cũng không thể làm khác được, nàng có thể yêu hắn thì tại sao người khác lại không được? Nói chính xác hơn là nàng không có quyền gì ngăn cấm người ta yêu hắn cả. Nghĩ đến đây nàng thở dài u buồn như tự nhủ với bản thân: “Người thích hắn thì nhiều lắm!”

Hồ Như Yến lại mỉm cười nói: “Mà hắn cũng tham lam lắm, muốn ôm trọn tất cả người hắn yêu vào lòng chẳng chịu buông bỏ một ai cả.” Nội xong nàng lại liếc mắt nhìn sắc mặt Cố Giai Đồng một cái rồi thấp giọng hỏi: “Cô tính cứ để vậy sao?”

“Còn cách nào khác sao?”

Hỗ Như Yến nhẹ giọng nói: “Giữ không được mà bỏ cũng không xong. Cô cho rằng mình có thể bỏ được hắn không?”

Cố Giai Đồng lẳng lặng suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu rồi nhoẻn miệng cười như tự chế nhạo mình, quả thực giờ nàng không có lối thoát nào cả.

Hỗ Như Yến lại nói tiếp: “Thực ra tình cảm con người có rất nhiều loại, chỉ cần thực lòng đến với nhau là đủ, danh phận quan trọng như vậy sao?”

Cố Giai Đồng nhẹ nở nụ cười, nàng nhìn sâu vào hai mắt Hồ Như Yến chầm chậm hỏi: “Trương Dương đã cho ngươi thứ tốt gì vậy? Sao cô lại tự nhiên vì hắn làm thuyết khách với ta?”

“Tôi không đành lòng nhìn hắn dày vò dằn vặt mình như vậy. Vì nam nhân mình yêu thương tôi có thể làm hết thảy tất cả mọi thứ!”

Cố Giai Đồng thở dài ánh mắt cũng trở nên mờ mịt hơn: “Hắn thật may mắn!”

Hồ Như Yến mỉm cười nói: “Kỳ thật nếu đổi lại góc độ là người khác, thì tôi lại thấy có được nam nhân như hắn chúng ta cũng là người may mắn!”

Cố Giai Đồng nhắm mắt nằm úp mặt trên ghế dài ở cạnh bể bơi, Trương Dương đang giúp nàng thoa kem chống nắng, bàn tay to thô ráp của hắn đang không ngừng xoa nắn trên tấm lưng nhẫn mịn của Cố Giai Đồng Chỉ được một lúc thằng nhãi này lại không thành thật, tay có thế lui dần lui dần bóp xuống đôi kiều đồn căng tròn. Hắn vừa làm việc xấu vừa nhẹ giọng đánh lạc hướng chú ý của nàng: “Giai Đồng tỷ thực là thiên sinh lệ chất, phơi nắng cả ngày như vậy mà da không bị đen đi chút nào, vẫn trắng như bóc!”

Cố Giai Đồng hung hăng khép chặt hai chân lại kẹp bàn tay quỷ của hắn đang có ý đồ xâm phạm xuống dưới. Nàng xoay người ngồi dậy, giọng điệu có phần hơi oán trách mắng nhẹ: “Rõ ràng tối qua ngươi thấy xe ta chạy ngang qua, vì sao lại không gọi điện lại cho ta?”

“Ta cũng có chỗ khó của ta!”

“Chỗ khó nào?”

“Lúc đó ta mới từ trong nhà Tống chủ tịch đi ra, nếu bắt chuyện với ngươi ngay chỉ sợ ngươi lại nghĩ nhiều!”

Cố Giai Đồng nắm chặt bàn tay to của hắn hỏi ngược lại: “Vì sao ta lại phải nghĩ nhiều?”

“Giai Đồng à, chắc ngươi cũng biết Tống chủ tịch tìm ta cũng chỉ vì chuyện của Sở Yên Nhiên thôi mà!” Lúc này Trương Dương cũng không định giấu diếm điều gì, thành thật khai ra hết.

Cố Giai Đồng không nói gì nữa mà xoay người hắn lại, giúp hắn xoa kem chống nắng lên da. Mấy hôm phơi nắng, da của hắn đã chuyển thành mầu đồng cổ trông cực kỳ khoẻ mạnh, lại kết hợp với thân hình săn chắc mà cân đối tạo cho hắn hắn có sức hút mãnh liệt khiến nàng không tự chủ được cứ nhìn mãi không thôi. Một lúc sau nàng nhỏ giọng nói: “Sáng nay Hồ Như Yến có tìm ta!”

Không nhìn thấy mặt hắn nhưng từ phản ứng của cơ thể, nàng cũng nhìn ra hắn đang lo lắng.

Cố Giai Đồng lại nói tiếp: “Ta biết nàng có ý tốt muốn tháo gỡ dùm ngươi những khúc mắc trong lòng.”

Trương Dương chỉ ừm nhẹ một tiếng chứ không biết trả lời lại Cố Giai Đồng như thế nào. Hắn cũng biết nàng là một người con gái cực kỳ thông minh, lại tình cảm, tuy rằng hắn không có nói ra nhưng nàng vẫn hiểu, vẫn lo nghĩ dùm hắn.

Cố Giai Đồng matxa nhẹ hai vai hắn, nàng nhỏ giọng nói: “Ta quyết định buông tay!”

Trương Dương giật mình chấn động, hắn định xoay người lại nhìn thẳng vào mắt nàng nhưng Cố Giai Đồng ở phía sau đã vòng tay ôm chặt lấy hắn: “Ta không yêu cầu ngươi phải cho ta cái gì, những thứ ngươi dành cho ta đã quá đủ rồi!”

Trương Dương nắm nhẹ bàn tay thon nhỏ của Cố Giai Đồng Càng sống lâu trong thời đại mới này hắn lại càng nhận ra những suy nghĩ trước kia của hắn vốn dĩ không phù hợp với chuẩn tắc của thời đại này, bởi vậy mà hắn đã vô tình mang lại nhiều rắc rối cho các hồng nhan tri kỷ của hắn. Nhưng dù hắn có nhận ra điều này, hắn vẫn tự nhủ hắn không thể buông bỏ được bất kỳ người nào. Thực ra Trương Dương hiểu sai ý của Cố Giai Đồng nàng nói buông bỏ ý chỉ là buông bỏ không hy vọng chuyện hôn nhân nữa, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là điều hạnh phúc nhất với nàng rồi, nàng không cần gì hơn, đã trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ nên danh phận với nàng chẳng quan trọng nữa.

Trương Dương xoay người, đối diện với Cố Giai Đồng hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng giọng nói tràn đầy tự tin mà kiên định: “Nhất định ta sẽ đối tốt với người!”

“Ta tin người!” Nói xong nàng hôn nhẹ lên trán hắn một cái thư thể hiện tình cảm cũng như sự tin tưởng của mình.

Không chỉ riêng gì Cố Giai Đồng muốn buông bỏ, tuy rằng đã có những hành động thân thiết nhưng Tần Thanh vẫn luôn giữ mối quan hệ giữa hai người có một khoảng cách nhất định. Nói thật, nàng lại cặm thấy hài lòng với hiện trạng như bây giờ, bởi vì nàng vẫn nghĩ, yêu nhau không nhất thiết cả ngày lẫn đêm đều phải ở bên cạnh nhau, chỉ cần vẫn nghĩ về nhau, luôn quan tâm lo lắng cho đối phương là đủ.

Có Thường Tụng chiếu cố nên Tần Thanh công tác khá thuận lợi ở Lam Sơn. Căn cứ nguồn tin tức đáng tin cậy, bộ thương mại trung ương đã thông qua việc thành lập khu công nghiệp phát triển kiểu mới ở tỉnh Bình Hải. Trước đó tỉnh ủy cũng đã dự trù hai thành phố là Giang Thành và Lam Sơn sẽ được chọn để làm trọng điểm đặt khu công nghiệp kiểu mới để tiến tới phát triển, biến thành thành phố cấp quốc gia. Cũng bởi vì vậy mà hai thành phố vốn thân thiết như anh em giờ lại bắt đầu một cuộc đưa tranh, một cuộc chiến không có thuốc súng

Mà quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay ủy ban thường vụ tỉnh nhưng hai thành phố vẫn cần phải cử người đại diện đứng ra làm công việc này. Công tác quản lý cùng phát triển khu công nghiệp không thuộc thầm quyền của Tần Thanh nhưng trông buổi họp hội nghị thường vụ thị ủy Thường Tụng lại đứng lên đưa ra ý kiến để Tần Thanh nhận nhiệm vụ lần này. Vài vị thành viên ban thường vụ cũng không tán thành ý kiến này của hắn. Họ cho rằng khu công nghiệp kiểu mới này không phải chỉ của riêng thành phố Lam Sơn mà đó còn là dự án trọng điểm của toàn tỉnh Bình Hải, bắt buộc phải làm cực kỳ cẩn thận không được xảy ra sai sót. Mà Tần Thanh bất quá chỉ là một phó thị trưởng, hơn nữa lại còn chưa trở thành thành viên ủy ban thường vụ thị uỷ, như vậy sao thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề như vậy?

Thường Tụng vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến đề bạt Tần Thanh nhận nhiệm vụ lần này. Mà lý do hắn đưa ra cũng khá hợp tình hợp lý. Tuy mới chỉ là phó thị trưởng nhưng Tần Thanh lại là cán bộ trẻ tuổi nhất, học vấn cũng là cao nhất. Chủ yếu là tuổi trẻ nên có những suy nghĩ tư duy năng động nhạy bén, hơn nữa trước đó Tần Thanh lại có kinh nghiệm trong việc thành công khôi phục lại vài lễ hội văn hóa của Giang Thành thu hút không ít khách du lịch tới thăm quan. Mà Tần Thanh công tác tại Giang Thành khá lâu,. Đương nhiên nàng cũng khá quen thuộc với tình huống bên đó, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đảng ủy trung ương cũng từng căn dặn, nên mạnh dạn sử dụng những cán bộ trẻ có năng lực, bởi thế mà lần cạnh tranh này Tần Thanh là người thích hợp nhất, cũng có thể coi lần này như một cuộc kiểm tra lớn giúp nàng có thêm kinh nghiệm trong công tác.

Ở thành phố Lam Sơn thì lực ảnh hưởng của Thường Tụng vô cùng lớn, bởi vậy mà sau khi nghe bài phát biểu của Thường Tụng xong bí thư thị ủy Chu Vũ Dương cũng phải suy nghĩ lại rồi cho rằng Thường thị trưởng nói cũng có lý. Hai lão đại đã thống nhất ý kiến nên chẳng còn ai dám đứng ra phản đối nữa, Tần Thanh chính thức nhận trách nhiệm phụ trách toàn bộ việc thành lập khu công nghiệp lần này. Nếu có thể hoàn thanh tốt nhiệm vụ lần này thì Tần Thanh có thể dễ dàng trở thành ủy viên ban thường vụ thị ủy Lam Sơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio