Chương : Có thể sao? ()
Không chỉ riêng Lam Sơn, lãnh đạo Giang Thành cũng cực kỳ coi trọng chuyện này. Tổ chuyên môn lấy trung tâm là Tả Viên Triêu, bọn họ đã sớm lên kế hoạch đi Đông Giang, cố gắng thuyết phục tỉnh ủy giành được dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới này.
Còn Trương Dương thì mãi đến lúc Tần Thanh nói mới được biết chuyện này. Bên phía Lam Sơn chỉ có Tần Thanh cùng thư ký riêng Thường Hải Tâm đến Đông Giang, hai nàng cũng đều ở trong nhà khách tỉnh ủy. Tuy không gặp mặt được nhau nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc, lúc biết Tần Thanh tới Đông Giang, Trương Dương liền vội vàng chạy tới nhà khách tỉnh ủy gặp nàng.
Lúc Trương Dương tới, được Tần Thanh đang bận gọi điện nên Thường Hải Tâm nhiệt tình mời Trương Dương vào phòng ngồi chơi. Thường Hải Tâm rót cho Trương Dương cho Trương Dương một chén trà rồi nhỏ giọng nói: “Tần phó thị trưởng gọi điện cũng được khá lâu rồi, người bảo tôi cứ đón tiếp anh trước!”
Trương Dương cười cười gật đầu. Nhìn mái tóc đuôi gà của Thượng Hải Tâm, Trương Dương lại liên tưởng đến những nữ sinh đại học, trông thực ngây thơ hồn nhiên. Bởi vì nàng ta làm việc trong chính phủ nên ăn mặc phải trang trọng kín đáo có phần bảo thủ, nhưng như vậy lại có nét duyên dáng cao quý mà tao nhã riêng khiến người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cuối cùng Tần Thanh cũng gọi điện xong, quay trở lại phòng khách đặt di động xuống bàn uống nước rồi nhìn Trương Dương tươi cười niềm nở: “Tiểu Trương đến rồi đó à?” Trước mặt người khác nàng phải tỏ ra mình ra là lãnh đạo, là cấp trên nói chuyện với cấp dưới. Lâu ngày không gặp có phần nhớ nhung. Trương Dương chẳng quản nàng ta gọi mình thế nào, ánh mắt chuyển đến cặp đùi thon dài kia tham lam nhìn. Theo bản năng Tần Thanh hơi khép hai chân lại, trong lòng thầm mắng: Có người ngoài mà lại, không thành thật rồi, để chốc nữa xem ta thu thập ngươi thế nào!
Nhìn ánh mắt nóng rực của hắn đang tham lam nhìn khắp, cơ thể mình Tần Thanh cũng biết hắn dạng nghĩ cái chủ ý gì trong đầu, nàng cũng không kim chế được mà trống ngực cứ đập liên hồi. Nàng vội vàng nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, mượn cơ hội che dấu nét mặt xấu hổ của mình.
Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: “Tần phó thị trưởng hai người cứ nói chuyện đi, tôi phải đi đánh máy lại mấy văn kiện nữa!”
Tần Thanh gật gật đầu không nói gì.
Thường Hải Tâm đi rồi thằng nhãi này liền chạy sang ngồi cạnh Tần Thanh rồi bất ngờ hôn trộm nàng một cái. Tần Thanh giả bộ tức giận trừng mắt nhìn hắn khẽ mắng: “Đừng làm loạn, ta có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói với ngươi!”
Bị Tần Thanh đuổi thẳng này liền giả đò tủi thân cúi đầu trở lại chỗ cũ: “Ta thấy ánh mắt tiểu Thường hơi khác lạ, ngươi có cho rằng nàng ta nhận ra điều gì hay không?”
Tần Thanh liếc mắt nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi không ở Giang Thành đi, suốt ngày chạy tới Đông Giang làm gì?”
Trương Dương thở dài ngao ngán nói: “Một lời khó nói hết a! Tiếng là phó chủ nhiệm ở sở thương mại thành phố thật đó nhưng chỉ là một cái hư danh, đến cả chỗ đặt đít còn không có. Hơn nữa giờ bên sở du lịch cũng chẳng có việc gì nên giờ rỗi rãi chạy tới Đông Giang chơi.”
“Chỉ sợ không đơn giản như vậy!”
Trương Dương cười cười giảo hoạt nói: “Cũng là thuận tiện giải quyết một vài chuyện vặt, bất quá cũng đều cơ bản giải quyết xong rồi, chẳng là ta lười về Giang Thành thôi, chẳng mấy khi nên tính ở lại chơi ít hôm.”
Nghe vậy Tần Thanh có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi tới Đông Giang không phải vì việc xin cho Giang Thành xây dựng khu công nghiệp kiểu mới sao?”
Trương Dương cũng ngơ ngác chẳng hiểu gì: “Sao cơ? Khu công nghiệp kiểu mới nào? Ta chẳng hiểu ngươi đang nói chuyện gì cả!”
Lúc này Tần Thanh mới kể lại việc bộ thương mại trung ương quyết định thông qua việc cho xây dựng khu công nghiệp kiểu mới ở Giang Thành cùng Lam Sơn, mà hiện giờ hai thành phố đang gấp rút tiến hành công tác xin tỉnh ủy cấp phép cho thành phố mình được quyền xây dựng khu công nghiệp này.
Trương Dương gãi gãi đầu cười khổ nói: “Ta cũng đâu biết chuyện này đâu, dù sao ta cũng chỉ là một gã cán bộ cấp khoa nho nhỏ, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải báo cho ta biết nên ta cũng không rõ.”
Nghe hắn nói cùng cái vẻ mặt ngơ ngác của hắn Tần Thanh mới thực sự tin hắn tới Đông Giang không phải vì chuyện Giang Thành xin được cấp phép xây dựng khu công nghiệp. Chẳng là do Trương Dương quan hệ khá mật thiết với Cố bí thư tỉnh ủy nên đám lãnh đạo Giang Thành cử hắn đi cũng là chuyện thường tình, bởi vậy mà Cố Giai Đồng mới hiểu nhầm như vậy.
Trương Dương lại nói: “Ta thấy Giang Thành chỉ là vỏ rỗng không, chẳng có chút lợi thế cạnh tranh nào với Lam Sơn cả!”
Tần Thanh lắc lắc đầu không cho như vậy: “Cũng không hẳn như người nói. Dù sao Giang Thành cũng là thành phố trực thuộc tỉnh, mà hiện trạng phát triển kinh tế tỉnh Bình Hải hiện nay là phía Bắc mạnh phía Nam yếu kém, mà lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng sự phát triển của khu vực Bắc bộ, Cố bí thư cũng không ít lần đề cập đến vấn đề đặt Giang Thành làm trọng điểm phát triển kinh tế của toàn tỉnh, lấy Giang Thành làm trung tâm rồi mở rộng ra các thành phố, xã, trị trấn xung quanh. Nếu đem khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia xây dựng ở Giang Thành thì thứ nhất họp với ý nguyện của lãnh đạo cấp tỉnh, thứ hai điều này sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của Giang Thành sau này.”
“Ngươi nói vậy chẳng nhẽ định bỏ không làm vụ này sao?”
Tần Thanh lắc lắc đầu nói: “Đó chỉ là quan điểm của riêng ta mà thôi, thận là phó thị trưởng Lam Sơn đương nhiên ta phải dốc lòng vì sự phát triển của Lam Sơn rồi. Nếu Lam Sơn giành được dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới này thì nền kinh tế Lam Sơn sẽ nhanh chóng tiến lên một mức cao hơn, đời sống người dân cũng theo đó được cải thiện hơn trước.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Giả như ngươi làm hoàn thành tốt việc này, có phải sẽ được vào ủy ban thường vụ thị ủy Lam Sơn không?”
Tần Thanh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, nàng cũng không ngờ ngộ tính của hắn lại được nâng cao đến vậy. Nàng không phủ nhận mà gật gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy, Thường thị trưởng đã ám chỉ qua chuyện này với ta!”
Trương Dương nhẹ giọng nói: “Ta mặc kệ Giang Thành với Lam Sơn có cạnh tranh nhau hay không, ta chỉ cần biết người ở bên nào thì ta ở bên đó!”
Nghe hắn nói thế, nội tâm Tần Thạnh cũng thấy ấm áp vài phần, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi nói vậy chẳng khác nào đứng về phe Lam Sơn rồi, đừng quên ngươi là cán bộ Giang Thành đó!”
“Ta chỉ nhớ ta là nam nhân của mình ngươi mà thôi!”
Tần Thanh cũng không ngờ ở chỗ này mà hắn vẫn mặt dày nói ra những lời như vậy, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên vì xấu hổ. Nàng nhẹ giọng mắng: “Đừng nói bậy bạ nữa, nghiêm túc chút đi, ta còn chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!”
Trương Dương thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt đẹp kia, khẽ ừm một tiếng.
Tần Thạnh đang định nói tiếp thì điện thoại lại kêu, nàng có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu đứng dậy đến bản làm việc nghe điện. Là phó bí thư thị ủy Ngô Minh gọi điện tới, chẳng là Ngô Minh đang học tập ở trường Đảng tỉnh, nghe phó thị trưởng Tần Thanh cũng tới Đông Giang cho nên mới có ý mời cơm. Ngô Minh vừa là thành viên ủy ban thường vụ vừa là phó bí thư thị uỷ, mà người ta đã trực tiếp gọi điện đến mời nên Tần Thanh cũng không tiện từ chổi thẳng thừng, nàng gật đầu nhận lời rồi nói mấy câu xã giao xong liền cúp máy.
Đặt điện thoại xuống xong nàng quay sang nói với Trương Dương: “Phó bí thư Ngô Minh mời ta trưa nay dùng cơm ở nhà hàng Nam quốc thực phủ, trưa ngươi không có bận gì thì đi cùng luôn?”
Trương Dương gật gật đầu đồng ý. Tần Thanh lại bấm số gọi cho Thường Hải Tâm. Thường Hải Tâm cũng không đi đâu xa, tiện thể ngồi trong phòng tiếp tân của nhà khách tỉnh ủy đánh mấy bản văn kiện, nghe Tẩn phó thị trưởng gọi liền trở lại phòng
Nhà hàng Nam quốc thực phủ nằm ở ngoại ô phá nam Đông Giang. Nhà hàng mới xây dựng không lâu nhưng có lối kiến trúc lại khá lạ mắt, lại nằm trong quần thể khu du lịch nghỉ mát cao cấp gồm quần thể các nhà hàng khách sạn sang trọng cùng các tụ điểm vui chơi giải trí, nghe nói quần thể này đều là của một vị doanh nhân người Singapore tên Hoàng Việt Tường đầu tư xây dựng nên. Người này cũng đầu tư không ít các hạng mục ở Lam Sơn, cùng quen biết rất rộng với lãnh đạo cao tầng thị ủy Lam Sơn, bởi vậy mà lãnh đạo Lam Sơn đến Đông Giang công tác cũng ít người chọn ngủ lại nhà khách tỉnh ủy mà hầu hết đều ở lại khách sạn của Hoàng Việt Tường.
Trương Dương vừa đánh xe đến cửa nhà hàng Nam quốc thực phủ đã thấy có ba người đứng đợi sẵn ở cửa, trong đó một gã thân hình cao lớn tươi cười rạng rỡ đi tới bên này. Gã kia chính là phó bí thư thị ủy Lam Sơn - Ngô Minh, hắn năm nay cũng chỉ ngoài , cũng được coi là một cán bộ trẻ có triển vọng của Lam Sơn. Tần Thanh mở cửa xuống xe mỉm cười bắt tay với hắn, hai người vừa nói chuyện vừa sóng vai vào trong nhà hàng
Trương Dương cùng Thường Hải Tâm thì xuống xe sau, Thường Hải Tâm nhỏ giọng giới thiệu cho Trương Dương biết thân phận của mấy người kia Trong đó người có chức vụ cao nhất là Ngô Minh, ngoài ra hai; Người kia phân biệt là Hà Lập Vũ, nguyên cục trưởng chi cục thuế thành phố Lam Sơn. Người thứ hai là Trương Quý Sinh, nguyên sở trường sở giáo dục và đào tạo thành phố Lam Sơn. Thường Hải Tâm còn tiết lộ thêm cho Trương Dương biết, vợ của phó bí thư thị ủy Ngô Minh bị bệnh hiểm nghèo chết từ vài năm trước, hiện vẫn đang độc thân và có ý định theo đuổi Tần phó thị trưởng
Cái khác Trương Dương không thèm để ý nhưng riêng chuyện này thì thằng nhãi này liền thấy khó chịu, tự dưng ở đâu nhoi ra một gã tịnh địch, ngươi tưởng mình là ai mà dám theo đuổi nữ nhân của ta? Chẳng cần suy nghĩ nhiều thằng nhãi này liền liệt Ngô Minh vào danh sách những kẻ đối nghịch cần loại trừ.