Chương : Có thể sao? ()
Tham dự bữa tiệc còn có cục trưởng cục phòng chống lụt bão tỉnh ủy Phó Đạo Cường, mà đến cả lão bản của Nam quốc thực phủ Hoàng Việt Tường cũng đích thân tới bồi tiếp, bởi vậy mà Trương Dương cùng Thường Hải Tâm nghiễm nhiên trở thành người có bối phận nhỏ nhất. Thường Hải Tâm thì không nói làm gì, dù sao cha nàng cũng là thị trưởng thành phố Lam Sơn - Thường Tụng, bởi vậy mà người khác cũng phải nể mặt cha nàng, quay sang bắt chuyện với nàng vài câu. Chỉ riêng Trương Dương chỉ là một gã cán bộ cấp khoa còn con nên chẳng có ai thèm coi trọng để vào mắt, sau khi Tần Thanh được Tần Thanh giới thiệu, bọn họ cũng chỉ bắt tay chào hỏi lấy lệ sau đó liền làm ngơ không thèm để ý đến. Ngoài Thường Hải Tâm thỉnh thoảng quay sang tán gẫu vài câu căn bản là chẳng ai nói chuyện với hắn dù chỉ một câu.
Loại tiệc tùng chính trị kiểu này thì địa vị cùng danh tiếng là quan trọng nhất, người có địa vị, có danh tiếng càng lớn thì lại càng được nhiều người chúc rượu hơn. Phó Đạo Cường vừa lớn tuổi nhất, chức vụ cũng cao nhất nên được mọi người lánh ngồi ghế trên, hơn nữa hắn nói chuyện cũng có phần hài hước nhưng chủ yếu là khoe khoang nhiều hơn. Hắn nâng chén rượu lên cười nói: “Mọi người ở đây đều là bạn bè cả, cần gì phải nghiêm túc như họp đánh giá tổng kết cuối năm vậy? Vui vẻ lên đi nào! Hay là để ta góp vui kể chuyện cười!”
Mọi người đều đổ dồn ánh mặt về phía hắn, Phó Đạo Cường hơi liếc mắt nhìn thoáng qua Tần Thanh một chút rồi bắt đầu thấp giọng kể: “Có một lần thế này... Trong một buổi tiệc cũng như thế này, có một vị nữ thị trưởng và một gã bí thư cùng dự tiệc. Đến giữa buổi tiệc, gã bí thư kia cao hứng có nói một câu: Bình thường bí thư đều phải trải qua thị trưởng mà lên! Nữ thị trưởng kia nghe thấy vậy liền sửa lại rằng: Phải nói rằng, bình thường bí thư được sinh ra từ thị trưởng mới đúng!” Hắn nói xong liền ha hả cười lớn. Chuyện cười này thực quá trùng hợp với tình cảnh bây giờ. Tần Thanh là nữ phó thị trưởng, Phó Đạo Cường kể chuyện cười như vậy chẳng khác nào châm biếm chê cười Tần Thanh cả.
Mặt Tần Thanh cũng hơi đỏ lên trong lòng thầm mắng gã Phó Đạo Cường kia nói năng không biết giữ ý tứ gì cả, chỗ đông người lại có cả con gái như vậy mà ăn nói thô lỗ.
Ngô Minh cũng mỉm cười theo.
Phó Đạo Cường thâm ý quay sang hỏi lại Ngô Minh: “Không biết trước kia Ngô bí thư đã từng làm thị trưởng?”
Ngô Minh liếc mắt nhìn Tần Thanh một cái, ánh mắt hắn trông cực kỳ mập mờ ám muội Hắn cười cười trả lời: “Ta là phó bí thư nên cũng từng phải làm phó thị trưởng!”
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy đều tủm tỉm cười.
Trương Dương vẫn nhìn chằm chằm Phó Đạo Cường từ lúc hắn mở miệng đến giờ, bỗng nhiên mắng lớn một câu: “Đồ con rùa!”
Tiếng quát của Trương Dương khiến tất cả mọi người đều im bặt lại, riêng Phó Đạo Cường thì giật mình sửng sốt, thằng nhãi kia đang nhìn mình, như vậy chẳng phải hắn đang mắng mình hay sao?
Từ lúc Phó Đạo Cường kể chuyện cười kia, Tần Thanh chỉ biết cụi đầu xấu hổ không dám nói gì. Thấy mình bị người khác vũ nhục nên hắn mới tức giận mắng Phó Đạo Cường, nàng cũng biết, một khi hắn tức giận thì không ai có thể ngăn cản được hắn.
Thường Hải Tâm chăm chú nhìn Trương Dương. Tuy rằng nàng vẫn ngờ vực mối quan hệ của Trương Dương với Tần phó thị trưởng, nhưng nàng lại không biết tính hắn ra sao, hắn mới chỉ là một gã cán bộ cấp khoa vậy mà lại dám mắng Phó cục trưởng ngay trước mặt mọi người như vậy? Dù sao Thường Hải Tâm cũng là người nhanh trí, nàng liền tìm cách hòa giải cười nói: “Trương trưởng phòng nói sai rồi, món đó là con ba ba mới đúng chứ?”
Hai mắt Trương Dương vẫn nhìn chằm chằm vào Phó Đạo Cường, căn bản chẳng thèm để ý lời Thường Hải Tâm, hắn cười lạnh nói: “Ngươi tưởng rằng mình hài hước lắm sao? Chỉ là chó má, hạ lưu, vô giáo dục!”
Các thớ thịt trên mặt Phó Đạo Cường hơi run rẩy một chút. Nếu vừa rồi câu ‘đồ con rùa’ kia còn có thể tìm lời giải thích được một chút, còn mấy lời này thì chẳng khác gì trực tiếp mắng thẳng mặt hắn. Chỉ mà một thằng oắt con mà dám mắng thẳng mặt mình, ngươi tường mình là con ông trời chắc? Phó Đạo Cường nghiêm mặt lại lạnh lùng nói: “Anh bạn trẻ, nếu cậu không thích vui đùa thì có thể rời đi bất cứ lúc nào!” Dù sao hắn cũng là cục trưởng, là cán bộ cấp cao nên tu vi hàm dưỡng cũng hơn người, bị người ta mắng thẳng mặt như vậy vẫn nén giận được.
Tần Thanh nhíu nhíu mày ra chiều không vui nhỏ giọng nói: “Tiểu Trương, ngươi uống hơi nhiều rồi đó!” Lúc này nàng cũng có chút hối hận khi mang Trương Dương đi cùng.
Trương Dương vẫn nhìn thẳng mặt Phó Đạo Cường nhếch mép cười nhạt: “Uống hơi nhiều ư? Chỉ là lý do vớ vẫn! Ngươi nghĩ rằng ngươi chỉ cần uống hai ba chén rượu liền giả vờ say giờ trò đùa bỡn người khác được sao? Chẳng khác gì lũ lưu manh đầu đường xó chợ!”
Nói xong Trương Dương lại quay sang nhìn Ngô Minh: ‘Nghe ngươi nói thì ngươi là do thị trưởng sinh ra, vậy ta hỏi mẹ ngươi là thị trưởng nào vậy?”
Ngô Minh tức giận đến đỏ bừng mặt: ‘Ngươi...”
Thấy cấp trên bị người ta vũ nhục như vậy, cục trưởng cục thuế Hà Lập Vũ liền đứng ngồi không yên muốn biểu hiện một chút trước mặt cấp trên. Trong đầu vừa thoáng nghĩ một cái hắn liền đứng phắt dậy chỉ tay thẳng mặt Trương Dương lớn tiếng nói: “Sao người trẻ tuổi bây giờ lại ngỗ ngược như vậy nhi? Có tin ta dậy dỗ ngươi biết thế nào là phép tắc hay không?”
Trương Dương thở dài một hơi đang định đá lại hắn mấy câu thì Thường Hải Tâm ở bên cạnh đang không ngừng kéo tay Trương Dương, giọng nàng cũng quýnh hết cả lên: “Xin lỗi... Xin lỗi mọi người... Trương Dương, hắn ta uống hơi nhiều... Xin lỗi!” Nàng cố gắng dùng sức kéo hắn ra ngoài Ngay cả Phó Đạo Cường cùng Ngô Minh hắn còn không thèm để vào mắt thì Hà Lập Vũ chỉ là cán bộ cấp xử lại càng không đáng là gì, thế nào cũng bị hắn mắng té tát nữa cho mà xem. Bởi thế mà nàng mới phải kéo thằng nhãi này ra cho bằng được, nhất quyết không được để hắn gây loạn nữa.
Lúc Thường Hải Tâm lôi Trương Dương ra gần đến ngoài cửa rồi hắn vẫn còn ngoái đầu lại buông thêm một câu nữa: ‘Ngươi tên Hà Lập Vũ đúng không? Ta thấy ngươi nên dậy dỗ lại gã Phó Đạo Cường kia thì đúng hơn đó. Còn nữa, ngươi làm ở đó không lâu nữa đâu!”
Những lời này của Trương Dương đã vượt quá mức chịu đựng của Phó Đạo Cường, rất nhiều người ở đây đều thấy thằng nhãi kia thực chẳng biết trời cao đất dày là gì, chỉ là một gã cán bộ cấp khoa mà dám lớn tiếng mắng mỏ cấp trên như vậy.
Trương Dương cùng Thường Hải Tâm vừa khuất bóng sau cánh cửa, Tần Thanh liền đứng dậy thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi còn việc bận, xin cáo từ trước!”
Thấy Tần Thanh có ý muốn bỏ đi, Ngô Minh liền vội vàng đứng dậy ngăn: ‘Tần Thanh! Cũng không nên vội vàng như vậy chứ? Người trẻ tuổi uống nhiều nói năng không cẩn thận thôi mà, phó cục trưởng cũng không so đo gì với hắn đâu!”
Phó Đạo Cường tuy vẫn nén giận nhưng mặt đã tím ngắt cả vào, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử Trương Dương này là thằng nào chứ? Là bạn trai của tiểu Thường hay sao? Tưởng rằng chỉ là bạn trai của con gái thị trưởng là giỏi lắm sao?”
Tần Thanh có phần khinh thường nhìn Phó Đạo Cường, nàng nhẹ giọng nói: “Hắn là Trương Dương, chủ nhiệm ban đầu tư và phát triển sở thương mại Giang Thành. Ta không biết hắn có quan hệ gì với tiểu Thường, nhưng ta chỉ biết mẹ nuôi của hắn là phu nhân Văn phó thủ tướng!” Nói xong nàng liền xoay người bỏ đi.
Nghe vậy cả đám đều ngồi trợn mắt há mồm không biết nói gì. Sắc mặt Phó Đạo Cường trở nên trắng bệch ra, hắn lắp bắp nói: “Là hắn sao? Thảo nào... Ta cứ thấy hắn quen quen...!” Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới câu cuối trước khi đi của Trương Dương, trong lòng liền thấy lạnh toát cả đi. Họa từ miệng mà ra, hắn cũng không ngờ sự nghiệp của hắn chỉ vì mấy câu nói trêu đùa mà sụp đổ hoàn toàn.
Tuy rằng Trương Dương là vì mình mới đứng ra trả đũa lại bọn họ nhưng Tần Thanh cũng thấy hơi giận hắn. Nếu là bình thường thì nàng còn thấy vui vẻ nhưng ở trước mặt nhiều lãnh đạo mà hắn lại tỏ ra vô lễ, không coi ai ra gì như vậy thực không phải sáng suốt cho lắm. Nàng lạnh lùng đuổi Trương Dương cùng Thường Hải Tâm về nhà khách tỉnh ủy, còn nàng thì bắt taxi đến toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh kêu có việc cần làm.
Nhìn chiếc xe taxi chờ Tần phó thị trưởng chạy xa dần, Thượng Hải Tâm không khỏi thở dài than: ‘Ngươi cũng thật là, tự dưng lại kích động đến vậy, chắc ngươi cũng còn lạ gì mấy tiết mục không đâu vào với đâu của đám cán bộ nhà nước này rồi còn gì?”
Trương Dương vẫn nheo nheo hai mắt lại nhưng bỗng nhiên lại mỉm cười nhạt. Quả thực lúc nãy hắn cũng có phần hơi kích động, đương nhiên hắn cũng không lạ gì mấy trò đùa góp vui trên bàn rượu kiểu này. Chỉ là lần này đối tượng lại là Tần Thanh, nếu hắn cứ trơ mắt nhìn nữ nhân mình bị người ta vũ nhục, vậy hắn chẳng phải thành rùa đen rút đầu hay sao?
Thường Hải Tâm có phần khó hiểu hỏi lại hắn; ‘Ngươi cười cái gì vậy?”
“Ta cười là lúc nghĩ xem nên hại người bằng cách nào. Ta đang nghĩ làm sao có thể để gã Phó Đạo Cường kia nếm mùi đau khổ!”
Thường Hải Tâm cứ tưởng rằng lúc nãy hắn tức giận quá nên mới nói vậy thôi chứ nàng cũng không nghĩ rằng tiểu tử này lại dám làm thật. Nàng nhẹ giọng khuyên: “Thôi bỏ đi, người ta là cán bộ cấp tỉnh, ngươi chỉ là một gã chủ nhiệm cấp khoa bé tẹo, thử hỏi ngươi làm gì được hắn?”
“Rốt cuộc là ngươi đứng về phía bên nào vậy?”
“Ta đứng về phía Tần phó thị trưởng, chẳng đứng về phía nào cả!”
“Thì ta cho thằng nhãi kia nếm mùi đau khổ là trả thù cho Tần phó thị trưởng của ngươi còn gì? Như vậy thì hai ta là bằng hữu a! Nếu như ta đá đít được cả gã Ngô Minh kia, thì Tần Thanh được thăng lên làm phó bí thư còn ngươi được làm phó thị trưởng còn gì?”
Thằng nhãi này mở miệng ra một câu cũng Tần Thanh, hai câu cũng Tần Thanh, nếu là bình thường thì bị người khác nhìn ra có vấn đề ngay. Nhưng do Thường Hải Tâm vẫn chỉ là một nữ hài tử, hơn nữa nàng lại bị cuốn theo câu nói của Trương Dương nên mới không nhận ra được điều gì. Nàng hắng giọng mắng nhẹ: “Ta thấy ngươi mới giống lưu manh thì có, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đánh người!”
“Thế mà là lưu manh à? Mà ngươi không thích thị trưởng thành phố sao?”
“Cút đi! Không nghe ngươi nói bậy nữa!” Thường Hải Tâm cũng chẳng thèm đôi co với gã cứng đầu này nữa.