Chương : Có thể sao? ()
Tần Thanh tới toà nhà văn phòng chính phủ tỉnh là để gặp trực tiếp Tống chủ tịch tỉnh nói chuyện, rồi đưa cho Tống chủ tịch tài liệu đã chuẩn bị san của thành phố Lam Sơn về dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới. Chỉ là Tống chủ tịch hẹn h chiều gặp, nhưng vì Trương Dương làm loạn giữa buổi tiệc nên nàng mới phải đến đây sớm rồi lại phải ngồi đợi. Lúc ngồi đợi nàng lại nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi, nhớ tới điệu bộ tức giận chẳng nề hà ai đứng dậy chỉ thắng mặt mắng Phó Đạo Cường cùng Ngô Minh, bất giác nàng lại nở nụ cười mỉm, lúc này trong lòng chẳng còn thấy tức giận hắn nữa.
Nàng cũng biết, nếu xét đến cùng thì nguyên nhân chân chính là do nàng cả, nếu nàng không mang hắn tới thì cũng không phát sinh sự việc ngoài ý muốn như vậy. Mà ngẫm lại cũng tại tên Ngô Minh kia cứ bám riết mãi không thôi khiến nàng có phản cảm, bởi thế nàng mới nãy ra ý nghĩ mang nam nhân của mình đi để hắn biết khó mà rút lui.
Tần Thanh ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường cũng sắp đến giờ hẹn với Tống chủ tịch tỉnh rồi. Vì thế nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi cố gắng loại bỏ những suy nghĩ về chuyện kia đi, chuẩn bị thật tốt cho bài diễn thuyết của mình với Tống chủ tịch. Sau khi đã sắp xếp lại trình tự trong đầu rồi, nàng mở mắt ra đứng dậy, chậm rãi đi về phía văn phòng chủ tịch tỉnh.
Tống Hoài Minh đang ngồi đánh máy tính ở văn phòng. Lúc gã thư ký Chung Bồi Nguyên dẫn Tần Thanh tới thì dường như hắn đang gặp vấn đề gì với cái máy tính thì phải Hắn nhíu nhíu mày vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nói: “Tiểu Chung, cậu tới phòng kỹ thuật gọi người sửa máy tới đây dùm ta cái, ta không vào dược sẽ indosẽ s rồi!”
Nghe vậy Tần Thanh liền thấp giọng nói: “Tống chủ tịch, có thể để tôi xem giúp ngài được gì không?”
Tống Hoài Minh ngẩng đầu lên mới nhận ra là Tần Thanh tới, hắn tươi cười nói: ‘Nữ phó thị trưởng Lam Sơn - Tần Thanh tới rồi đó à! Đúng là tuổi trẻ tài cao, lại rất xinh đẹp nữa chứ!” Vừa nói hắn vừa đứng dậy bắt tay với Tần Thanh: “Đã nghe đại danh từ lâu!”
Tần Thanh mỉm cười trả lời lại: “Hy vọng Tống chủ tịch nghe được toàn chuyện tốt của tôi!”
Tống Hoài Minh lại quay sang chỉ chỉ cái máy tính của mình nhỏ giọng nói: “Giúp ta kiểm tra lại một chút đi!”
Nói xong hắn đứng dậy nhường chiếc ghế chủ tịch tỉnh cho Tần Thanh. Tần Thanh cũng không khách khí ngồi vào vị trí của hắn, hai tay gõ gõ bàn phím cực kỳ thành thạo, chưa đẩy ’ sau đã sửa lại như cũ, nàng theo dos mà khởi động lại trình sẽ inđosẽ s . . Tống Hoài Minh thấy vậy không khỏi tấm tắc khen: “Quả không hổ danh sinh viên xuất sắc của Harvard, trình độ máy tính giỏi thật!”
Tần Thanh nhẹ nở nụ cười định đứng dậy trả lại chiếc ghế chủ tịch tỉnh. Tống Hoài Minh khoát tay cười nói: “Cứ ngồi tiếp đi, vừa hay ta có mấy vấn đề không rõ về máy tính muốn ngươi chỉ giúp luôn!”
Tần Thanh gượng cười xấu hổ trả lời lại: “Chiếc ghế của Tống chủ tịch tôi cũng không dám tuỳ tiện ngồi lâu!”
Tống Hoài Minh ha hả cười lớn: “Không được rồi, làm cán bộ thì phải có chí lớn chứ? Không muốn làm soái thì không phải hảo binh lính!” Nói xong hắn kéo chiếc ghế ra ngồi cạnh Tần Thanh rồi chỉ chỉ trò trỏ hỏi nàng mấy vấn đề về máy tính.
Phải nói rằng trình độ máy tính của Tần Thanh rất cao, những điều Tống chủ tịch hỏi nàng đều giải thích cực kỳ cặn kẽ mà lại dễ hiểu.
Lúc sau Tống Hoài Minh không khỏi lắc đầu cảm khái: “Tri thức con người đúng là phát triển theo từng ngày. Ta thấy việc hiện đại hóa công nghiệp hóa là điều bắt buộc cho sự phát triển trong tương lai, cứ nhìn ở phương diện này thì Mỹ đi đầu cả thế giới, về sau ai nắm được trình độ công nghệ cao hơn thì người đó sẽ nắm được mạch đập phát triển của toàn thế giới!”
Nói xong hắn lại sực nhớ đến mục đích chính của buổi nói chuyện ngày hôm nay. Hắn mỉm cười nói: “Được rồi, giờ cô trình bầy quan điểm của mình về dự án khu công nghiệp sắp tới đi!”
Sau khi xong việc, Tần Thanh vội vàng đứng dậy nhượng lại ghế chủ tịch tỉnh cho Tống Hoài Minh: ‘Ngồi ở vị trí này tôi cũng không dám trình bầy, trước tiên phải trả lại cho Tống chủ tịch đã chứ!”
Tống Hoài Minh cười cười ngồi trợ lại ghế của mình, còn Tần Thanh thì trở ra bàn uống nước ngồi xuống ghế sôpha, Chung Bồi Nguyên mở cửa mang cho nàng một chén trà Long Tỉnh. Tần Thanh nói: “Tống chủ tịch, tôi tới là để trình bầy quan điểm về dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới của tỉnh ta. Đây là toàn bộ tài liệu cũng như bản dự thảo dự án xây dựng khu công nghiệp của thành phố Lam Sơn. Chúng tôi hi vọng lãnh đạo tỉnh có thể đưa ra quyết định đặt khu công nghiệp kiểu mới ở thành phố Lam Sơn!”
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: “Thị ủy nắm tin tức cũng nhanh thật đó. Bộ công thương trung ương đã thông qua việc cho tỉnh ta xây dựng khu công nghiệp kiểu mới, chỉ là tỉnh ủy vẫn chưa công bố chính thức, hơn nữa cũng chưa ra quyết định nên chọn thành phố nào để triển khai dự án. Vậy mà mấy người các ngươi đã chạy tới đây tìm ta rồi!”
Tần Thanh thấp giọng trả lời lại: “Làm chuyện gì cũng phải hăng hái chủ động, nếu thành phố Lam Sơn là nơi được chọn để triển khai dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia, như vậy chúng tôi sẽ được nhận nhiều hơn những chính sách hỗ trợ của nhà nước, hơn nữa thành phố sẽ thu hút được nhiều hơn các nguồn đầu tư cả trong và ngoài nước. Trước bước đã như thế tôi tin chắc chỉ trong thời gian ngắn, thành phố Lam Sơn sẽ có những bước tiến nhảy vọt trở thành thành phố cấp quốc gia, điều này sẽ mang lại lợi ích không chỉ riêng người dân thành phố Lam Sơn, mà nó sẽ thúc đẩy sự phát triển cả tỉnh Bình Hải ta lên một tầm cao mới. Chính vì vậy mà chúng tôi rất coi trọng chuyện này, hi vọng lãnh đạo tỉnh ủy phê duyệt thông qua!”
Tống Hoài Minh lại giả như không nghe thấy Tần Thanh nói gì, chỉ đạm nhiên nói: “Tỉnh ủy đã ra nghiêm lệnh không được để lộ tin tức này vậy mà các ngươi vẫn biết được, điều này chứng tỏ trong thiên hạ không có điều gì là tuyệt đối cả. Nếu như không phải ở tỉnh ủy thì chắc là do trên bộ công thương để lọt tin tức rồi!”
Tần Thanh chậm rãi để xấp tài liệu lên bàn làm việc của Tống chủ tịch. Tống Hoài Minh chỉ liếc mắt nhìn lướt qua chứ cũng không có ý muốn đọc ngay. Thực ra hắn cũng nắm khá rõ tình hình của hai thành phố Lam Sơn và Giang Thành, chẳng cần tư liệu chính xác hắn cũng có thể đại khái nói ra mấy ưu khuyết điểm của từng thành phố một.
Tống Hoài Minh nghĩ một lúc rồi lại đổi giọng, thấp giọng nói: “Tiểu Tần à, ngươi đã đến tận đây thì ta cũng không cần giấu diếm làm gì nữa. Nói thực tỉnh ủy cũng chọn ra hai nơi để triển khai dự án lần này là Giang Thành và Lam Sơn. Hai nơi này cũng có những ưu thế nhất định, hơn nữa với tình hình hiện nay thì bất kể là đặt dự án khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia ở Giang Thành hay Lam Sơn thì đều phải xét tới ý nghĩa chiến lược lâu dài của cả tỉnh Bình Hải. Ngươi có hiểu không?”
Tần Thanh lại nói: “Từ sau khi cải cách Làm Sơn có những bước tiến nhảy vọt để trở thành thành phố, lại có tốc độ phát triển nhanh và mạnh nhất trong khu vực. Tôi nghĩ hẳn lãnh đạo tỉnh cũng có thể nhìn ra, mười mấy năm qua Lam Sơn đã có những thay đổi to lớn, sau nhiều năm thực thì những chính sách nhất quán đã mang lại những lợi ích rõ rệt, hiện giờ Lam Sơn luôn dẫn đầu về tốc độ phát triển kinh tế trong khu vực. Hơn nữa cơ sở vật chất, mặt bằng dân trí, các phương diện đều được hoàn thiện và nâng cao hơn trước, toàn thể cán bộ công nhân nông dân Lam Sơn khẳng định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này!”
“Rất tự tin a!” Tống Hoài Minh cũng phải nhìn đánh giá lại Tần Thanh một lượt.
Hắn vừa suy nghĩ vừa nghịch nghịch cái bút máy trong tay, một lúc sau hắn mới thấp giọng nói: “Làm lãnh đạo như chúng ta thì phải có cái nhìn đại cục. Đối với lãnh đạo Lam Sơn các ngươi mà nói thì đại cục chỉ là các vấn đề xã hội của riêng Lam Sơn mà thôi. Mà cán bộ cấp tỉnh như bọn ta thì phải xuất phật từ lợi ích chung của cả toàn tỉnh Bình Hải này. Ta thừa nhận trong những năm gần đây rất thành công trong công tác đưa Lam Sơn trở thành một thành phố có tốc độ tăng trưởng kinh tế cao, nhưng không chỉ riêng Lam Sơn, Giang Thành cũng có những ưu thế riêng của Giang Thành. Tỉnh ủy cũng biết hai nơi đều có những ưu khuyết điểm riêng nên vẫn chưa có quyết định cuối cùng, vẫn còn đang họp bàn đánh giá tổng quan lại tình hình chung của hai nơi, cho dù quyết định chọn nơi nào đi chăng nữa, điều kiện tiên quyết là phải đưa nền kinh tế toàn tỉnh phát triển ổn định lâu dài.”
Tống Hoài Minh tuy nói rất hàm súc nhưng rốt cuộc hắn cũng không hề ám chỉ nơi nào sẽ được chọn, bí mật vẫn chưa được hé lộ.
Tần Thanh lại nói: “Tống chủ tịch, tôi có câu này không biết có nên hỏi ngài hay không? Nếu, tôi nói chỉ là nếu! Nếu như ngài được chọn, thì ngài sẽ chọn nơi nào?”
Tống Hoài Minh cười nhẹ thản nhiên trả lời: “Cũng không thể nói trước được. Lam Sơn có nhiều năm kinh nghiệm phát triển các khu công nghiệp, hơn nữa kinh doanh lại cực kỳ thành công, kinh tế, cơ sở hạ tầng lại vững chắc rất thích hợp để triển khai xây dựng khu công nghiệp kiểu mới. Ngược lại, Giang Thành cũng là nơi có ý nghĩa khá đặc thù, vài năm gần đây tỉnh ta vẫn luôn chú trọng phát triển khu vực Bắc bộ, nếu như đặt khu công nghiệp kiểu mới ở Giang Thành chắc chắn Giang Thành sẽ thành nơi chiến lược kinh tế toàn bộ khu Bắc bộ, là đầu tầu đi trước kéo cả nền kinh tế tỉnh không ngừng đi lên.” Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cho nên lựa chọn cuối cũng là vô cùng khó khăn, không chỉ riêng mình ta mà các cấp lãnh đạo phải họp bàn cẩn thận, đưa ra tham khảo ý kiến chung thì mới đi đến kết luận cuối cùng được.”