Chương : Mạnh mẽ xuất đầu ()
La Tuệ Trữ nhíu nhíu mày, nàng bắt đầu thấy không hài lòng với mấy lời này của Phùng Cảnh Lượng. Từ lâu chồng bà đã không hợp với Kiều lão tử, nếu không phải do hắn thì chồng bà cũng đã lên chức thủ tướng từ lâu. Điều này cũng không phải do ân oán cá nhân hai bên mà là do hai có chính kiến bất đồng
Kiều Bằng Phi bị Trương Dương đánh cho mặt mũi bầm dập nhưng gân cốt lại không bị thương tổn gì nghiêm trọng, cũng là do Trương đại quan nhân xuống lực có chừng mực. Chỉ giữ ở mức độ cá nhân, tránh mở rộng tính nghiêm trọng cũng như gây phiền phức cho những người xung quanh.
Giọng nói uy nghiêm của La Tuệ Trữ ở phía sau vang lên: “Trương Dương, ngươi đang làm gì vậy?”
Trương Dương cười hì hì xoay người lại: “Không, không có gì cả!” Hắn cũng không xưng hô với La Tuệ Trữ là mẹ nuôi, đơn giản chỉ vì hắn không muốn mượn thanh thế của mẹ nuôi, cũng không muốn gây phiền toái cho Văn phó thủ tướng
Nhìn Kiều Bằng Phi mặt mũi bẩm dập đứng đằng xa trong lòng bà thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ vô cùng ngạc nhiên: “Bằng Phi phải không? Là cháu thật à?”
Kiều Bằng Phi cũng nhận ra người kia là La phu nhân, vợ của Văn phó thủ tướng nhưng chỉ lúc sau lại thấy cô nàng Sở Yên Nhiên chạy tới đứng cạnh bà, hắn liền hiểu ra tối nay hắn không thể không ăn quả đắng rồi.
La Tuệ Trữ nghiêm mặt quay sang mắng nhẹ Trương Dương: “Sao lại xảy ra như vậy? Sao ngươi lại nặng tay như thế được?” Câu này của bà cũng quá cao minh, câu đầu tiên là nhắc đến lý do vì sao hắn lại đánh người, tiếp đó không nói Trương Dương đánh người là không đúng mà lại chỉ mắng nhẹ Trương Dương hơi quá tay mà thôi.
Sở Yên Nhiên hừ lạnh giọng điệu đầy chán ghét: “Người như thế đáng bị đánh!”
Kiều Bằng Phi trong lòng vừa thẹn vừa giận mà không làm gì được.
Phùng Cảnh Lượng thấy tình thế lại không ổn nên cuống quít đứng ra hòa giải: “Đều là người một nhà cả, có gì mọi người cứ từ từ nói!”
Lạ Tuệ Trữ lạnh lùng liếc mắt nhìn Phùng Cảnh Lượng một cái, người như ngươi cũng có phần nói chuyện ở đây sao? Bà lại quay ra nói với Trương Dương: “Còn đứng đấy làm gì, mau về thôi, đừng làm loạn nữa. Bằng phi, cháu cũng nên tới bệnh viện kiểm tra lại một chút đi!” Nói xong bà liền cầm tay Sở Yên Nhiên xoay người thản nhiên bỏ đi.
Đánh cho gã Kiều Bằng Phi kia thành đầu heo Trương Dương cũng thấy hết giận rồi nên cũng vui vẻ nghe lời xoay người theo La Tuệ Trữ bỏ đi. Rốt cục chỉ còn mỗi mình Kiều Bằng Phi mặt mày xám nghoét đứng như trời chồng ở đó. Một lúc sau bằng hữu của hắn mới lục đục kéo đến, dĩ nhiên trong đó có cả Vương Học Hải. Vương Học Hải thân thiết vội vàng hỏi hắn: “Sao ngươi lại thành ra như vậy? Ta chỉ đi toilet có một chút mà đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?”
Kiều Bằng Phi không nói một lời, lặng lẽ bỏ đi.
Đến lúc ra xe ô tô Tống Hoài Minh mới thấp giọng nói: ‘Mẹ, con xin lỗi...!”
Mã Cách Lệ nhìn lại Tống Hoài Minh một lượt rồi thở dài nói: “Hoài Minh à, từ trước tới nay ta chưa hề trách ngươi. Ta hiểu con gái ta, nó chọn ngươi vì nó yêu ngươi, được thoả lòng mình rồi thì nó cũng không hối tiếc điều gì!”
“Mẹ...!” Giờ Tống Hoài Minh cũng không giấu nổi sự xúc động trong lòng mình nữa.
Mã Cách Lệ nhẹ giọng khuyên nhủ hắn: “Ta biết Yên Nhiên vì chuyện của mẹ nó mà vẫn trốn tránh ngươi, nhưng ta tin, tận sau đáy lòng nó lại không hề thù ghét ngươi như ngoài miệng. Chỉ là bóng ma từ thời thơ ấu khó có thể tiêu trừ hết được, đừng nên miễn cưỡng làm gì, cứ cho con bé thêm thời gian, mọi vết thương sẽ mau lành thôi!”
Tống Hoài Minh gật gật đầu hiểu ý.
Mã Cách Lệ lại nói tiếp: “Tiểu tử Trương Dương kia cũng rất khá, có can đảm, có trách nhiệm lại có tài, ngươi nên dậy bảo hắn cho tốt!”
Lúc sau La Tuệ Trữ mang Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đến bãi đỗ xe. Sở Yên Nhiên liếc mắt nhìn cha một cái rồi hai hàng lông mày lại hơi cụp xuống chủ động chui vào xe trước.
Mã Cách Lệ hạ cửa kính xuống nhô đầu ra mỉm cười nói với Trương Dương: “Trương Dương, thành tích thế nào?”
Trương Dương cười hì hì lấy cuộn băng trong túi ra nói: “Đeo thứ này vào đánh người có chút không được thoải mái lắm!”
Mã Cách Lệ hạ hà nở nụ cười rồi quay sang cáo từ La Tuệ Trữ, Trương Dương cũng mở cửa xe chui vào ngồi cạnh Sở Yên Nhiên.
Mọi người đều ngồi vào xe riêng của mình
La Tuệ Trữ nhìn chồng mình vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, rốt cục bà cũng không nhịn được phải mở miệng nói trước: “Thật không hiểu nổi sao tiểu tử họ Kiều lại ở Tử kim các được, đã vậy lại còn làm ra sự tình như vậy nữa?”
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: “Mấy chỗ như Tử kim các này thì gặp người quen là chuyện thường tình thôi.”
“Tiểu tử Bằng Phi kia cũng không ra gì, trông mặt mũi sáng sủa như vậy mà lại đi trêu ghẹo con gái!”
Văn Quốc Quyền thản nhiên nói: “Thanh niên trẻ tuổi uống chút rượu xúc động không kiềm chế được là chuyện bình thường không có gì ghê gớm cả!”
La Tuệ Trữ có phần hơi lo lắng thấp giọng hỏi: “Trương Dương có gặp phiền toái gì không?”
Văn Quốc Quyền không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại vợ mình: “Nàng cho rằng ta là người sợ phiền toái sao?”
Chồng đã nói như vậy La Tuệ Trữ cũng không hỏi gì hơn, nàng cũng biết hôm nay chồng mình ra mặt đứng về phía Trương Dương cũng không phải vì nó là con nuôi của mình, mà có lẽ khi thấy Trương Dương tham vọng kìm nén bấy lâu nay của chồng lại bắt đầu bùng cháy.
Kiều Bằng Phi cũng không phải chỉ là một gã công từ bột chỉ biết ăn chơi đàng điếm, thực ra hành vi vô lễ với Sở Yên Nhiên lúc nãy là do đảm bạn hắn thách đố. Lúc thấy cô nàng Sở Yên Nhiên xinh tươi mơn mởn kia đi ngang qua phòng, đột nhiên Vương Học Hải lại đánh đố ai dám sờ mông cô nàng kia hắn liền thua vạn tệ. Kiều Bằng Phi vốn là người kiêu ngạo, Vương Học Hải vừa đánh đố hắn liền thấy tự phụ với trí thông minh của mình nên hùng dũng nhận lời. Người như thế thường dễ bị người khác lừa gạt, mà cho kể cả bị trận đòn vừa rồi đến giờ hắn cũng chưa nhận ra vốn dĩ từ đầu hắn đã chui vào bẫy của Vương Học Hải.
Cũng từ một loạt sự kiện ở Bình Hải mà Vương Học Hải sớm đã coi Trương Dương như cừu nhân nhất quyết phải triệt hạ, cho nên lúc biết Trương Dương cũng tới ăn cơm ở Tử kim các này hắn liền nghĩ ra chủ ý mượn dao giết người. Xúi giục người có bối cảnh lớn nhất trong cả bọn là Kiều Bằng Phi gây hấn với thằng nhãi Trương Dương kia. Hắn cũng biết khá rõ tính tình Trương Dương hay bốc đồng dễ nổi nóng khó kiềm chế được hành động, nếu như có người dám động đến bạn gái hắn thì thằng nhãi này không nổi điên lên mới là lạ. Nghĩ vậy Vương Học Hải liền thi hành kế kích tướng của mình, dù sao hậu quả cuối cùng hắn cũng không liên quan đến hắn, hắn cũng chẳng phải lo nghĩ nhiều.
Mà Kiều Bằng Phi lại là người cực kỳ tự phụ bản thân, Vương Học Hải chỉ dùng kế kích tướng còn con là tiểu tử này liền ngoan ngoãn chui vào bẫy, giải quyết mối thù cho hắn. Nhưng điều ngoài dự tính là ngay cả Văn phó thủ tướng cũng ở đây, hơn nữa hình như là đi chung với thằng nhãi Trương Dương kia, bởi thế mà lúc thấy tình thế không ổn hắn liền lấy cớ đi toilet chuồn êm, mãi đến lúc Văn phó thủ tướng rời đi hắn mới ló mặt ra giả bộ như không hay biết chuyện gì vừa xảy ra vậy.
Tối đó Trương Dương đánh xe đưa Sở Yên Nhiên cùng bà ngoại của nàng về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó lại quay xe chạy thẳng về văn phòng đại diện huyện Xuân Dương ở Bắc Kinh. Có lão thái thái như hồ đói rình mồi ngồi đó, cho dù hắn có muốn ở lại chuyện trò tâm sự âu yếm Sở Yên Nhiên cũng không có gan ở lại, như vậy thà rằng về ngủ cho khoẻ còn hơn, nhỡ đâu lão thái thái lại nghĩ ra chủ ý gì thì sao?
Nhưng đến tầm nửa đêm thì bạ chiếc xe cảnh sát kéo còi inh ỏi chạy xộc vào văn phòng đại diện huyện Xuân Dương ở Bắc Kinh Lúc có người gõ cửa phòng âm ầm thì Trương Dương vẫn còn đang lơ mơ ngủ, vừa mở cửa phòng ra đã thấy hai gã cảnh sát vẻ mặt dữ tợn đứng nhìn chằm chặp mình Thấy vậy đầu óc Trương Dương liền thanh tỉnh lại chút ít, chắc chắc là do buổi tối dậy dỗ tiểu tử Kiều Bằng Phi kia đây mà.
Một trong hai gã cảnh sát lạnh lùng hỏi: “Ngươi là Trương Dương?”
“Ai là Trương Dương cơ?” Trương đại quan nhân ra vẻ ngơ ngác không hiểu hỏi ngược lai.
“Đừng giả bộ nữa, ngươi chính là Trương Dương!”
“Biết rồi sao còn hỏi?”
Tên cảnh sát còn lại hơi cao hơn lạnh lùng quát: “Ngươi đi với chúng ta một chút, có người báo án tố cáo ngươi tội danh hành hung đánh người!”
Trương Dương lười biếng ngáp dài một cái nhàn nhạt nói: “Ta không phạm pháp, các ngươi cũng đừng tuỳ tiện chụp mũ cho ta. Muốn ta hiệp trợ điều tra thì không thành vấn đề, nhưng thủ tục thì phải có đầy đủ, bằng không bắt ta phải đi theo các ngươi sao? Không có cửa đâu!”
“Không nói nhiều nữa, ngươi theo chúng ta đi!”
Trương Dương khinh thường liếc mắt nhìn hai gã cảnh sát này một lượt lạnh lùng nói: “Đêm nay các ngươi không được... Nên rỗi hơi chạy tới đây làm loạn lên à?”
Mãi tới lúc này Vu Tiểu Đông mới chạy tới, thấy Trương Dương cùng hai gã cảnh sát có vẻ như phát sinh tranh chấp nên cuồng quýt chạy tới khuyên nhủ: “Đồng chí cảnh sát, có lệnh bắt giữ không vậy? Hơn nữa đã quá nửa đêm rồi vẫn còn muốn bắt người ta đi nữa sao?”
Trương Dương cười nhạt nói: “Lệnh bắt giữ cái rắm á! Ta không phạm pháp thì bắt giữ cái gì? Nửa đêm nửa hôm chạy xông xộc tới đây phá rối giấc ngủ người khác, như vậy mới là phạm pháp, các ngươi không biết à?” Nói xong hắn móc di động ra bấm số gọi cho Đỗ Thiên Dã. Đã muộn thế này rồi hắn cũng không muốn quấy rầy mẹ nuôi.