Chương : Mạnh mẽ xuất đầu ()
Đỗ Thiên Dã nghe có cảnh sát đến tìm Trương Dương mà cũng thấy chút tức giận, hắn cũng từng gặp qua tiểu tử Kiều Bằng Phi này. Nhưng xét cho cùng thì tối nay là do hắn chủ động gây chuyện trước, hơn nữa La phu nhân đã đích thân ra mặt mà tiểu tử kia vẫn chưa hiểu ra được điều gì sao? Lại còn điều động cả cảnh sát dính vào nữa. Đỗ Thiên Dã hỏi lại Trương Dương đơn vị của hai gã cảnh sát kia, chỉ là giờ đã nửa đêm, làm phiền người khác cũng không phải cho lắm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể gọi cho Hình Triệu Huy được thôi.
Lúc Đỗ Thiên Dã vừa gọi điện đi tiếp thì hơn gã cảnh sát khác xuống từ ba chiếc xe đi vào văn phòng đại diện. Mới đầu bọn họ vẫn tưởng rằng có thể dễ dàng mang Trương Dương đi được nên chỉ cho hai người vào dẫn Trương Dương ra, nhưng căn bản tiểu tử kia lại không tỏ ra sợ hãi gì, cũng không có ý định đi theo nên bọn họ phải xuất ra toàn lực lượng. Mà Trương Dương vẫn cương quyết không chịu hợp tác đi theo bọn chúng bởi vì lúc nãy Đỗ Thiên Dã đã nói sẽ giúp hắn làm chủ vụ này, cứ việc ở văn phòng đại diện chờ tin tức của hắn.
Thấy hơn gã cảnh sát nữa hùng hổ xông vào, Trương Dương liền hiểu ra hắn không thể kéo dài thêm thời gian được nữa, bốn gã cảnh sát mạnh mẽ tiến tới ý định lôi Trương Dương đi. Vu Tiểu Đông thấy vậy liền giữ chặt tay bọn họ lại hô lớn: “Các ngươi định làm gì vậy? Các ngươi có biết luật pháp không? Không được vô duyên vô cớ bắt người khác đi!”
Một gã cảnh sát đã không vừa mắt thằng nhãi vênh vênh váo váo kia, giờ lại bị cô nàng này giữ tay nhất thời hắn liền nổi nóng gạt tay Vu Tiểu Đông ra quát: “Tránh ra!”
Vu Tiểu Đông vẫn lo cho Trương Dương nên không chuẩn bị gì, hơn nữa nàng cũng không nghĩ rằng gã cảnh sát kia lại ra tay mạnh như vậy nên nàng bị mất đà ngã ngược về phía sau đầu đập nhẹ vào tường bịch một cái rồi nằm mê muội dưới đất.
Thấy cảnh này mọi người đều sửng sốt, còn Trương Dương thì lại thấy giận dữ trong lòng quát lớn: “Cút ra!” Trương Dương gạt bốn gã cảnh sát ra rồi chậm rãi ngồi xuống chỗ Vu Tiểu Đông nằm, cẩn thận bắt mạch cho nàng Theo mạch tượng thì nàng ta chỉ bị chấn động vùng đầu gây choáng nhất thời mà thôi, không có gì nguy hiểm tới tính mạng cả. Một chủ ý lại loé lên trong đầu, hắn liền dùng thân mình hơi che đi rồi lặng lẽ điểm ba huyệt ngay trước ngực Vu Tiểu Đông khiến khí mạch nàng tạm thời bị phong bế. Xong xuôi hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn gã cảnh sát vừa rồi đẩy Vu Tiểu Đông ra rồi phun ra từng chữ một: “Nàng ta chết rồi!”
Cả đám cảnh sát xung quanh nghe vậy đều giật mình kinh sợ, điều này sao có thể? Gã cảnh sát vừa rồi đẩy Vu Tiểu Đông lớn giọng phản biện: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
Một gã cảnh sát khác nhanh chóng đặt tay vào mạch cổ Vu Tiểu Đông kiểm tra, quả nhiên không thấy mạch đâu nữa, để chắc chắn hắn lại lấy ngón tay đặt nhẹ trước mũi Vu Tiểu Đông cũng không hề thấy nàng ta còn thở nữa.
Lúc này nhân viên công tác ở văn phòng đại diện huyện Xuân Dương đều thức dậy, cũng không ít người chưa ngủ hoặc ngủ chưa sâu, lúc xe cảnh sát tới đã thức dậy và chạy tới bên này xem náo nhiệt. Rồi đến khi thấy một gã cảnh sát đẩy Vu chủ nhiệm ngã đập đầu vào tường, lại nghe nói nàng ta đã chết, mọi người liền nói ầm lên: “Cảnh sát thì sao chứ? Cảnh sát có thể giết người sao? Công lý ở đâu, pháp luật ở đâu chứ?”
Mục đích của Trương Dương chính là gây ra tình trạng hỗn loạn, một mặt chèn ép khí thế của đám cảnh sát, một mặt là đề kéo dài thời gian. Mà nhân cơ hội này lại có thể giáng trả lại một đòn đau cho đám cảnh sát không biết điều này. Trương Dương chậm rãi đứng dậy đi từng bước một đến trước mặt gã cảnh sát kia lạnh lùng nói: “Chính ngươi đã giết nàng ta!”
Gã cảnh sát kia sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch cả ra, hắn chỉ là vô ý đẩy nhẹ một cái, nào ngờ lại xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy, là chết người a! Tuy sợ nhưng hắn vẫn cứ cố gắng run run giọng biện mình: “Ta... Ta không có... Là ngươi... Là ngươi ăn nói bậy bạ...”
“Đáng chết, còn muốn chối nữa!” Trương đại quan nhân tức giận toả ra sát khí ngùn ngụt không hề báo trước tung một quyền khá nặng vào ngay cằm gã cảnh sát kia. Sự việc xảy ra quá nhanh, hơn nữa cả đám cảnh sát vẫn còn đang ngơ ngác trước cái chết của cô nàng kia nên nhất thời không có phản ứng gì mà cứ trơ mắt đứng nhìn đồng bạn mình bị Trương Dương đánh.
Mãi đến khi gã cảnh sát kia kêu thảm một tiếng ngã gục xuống đất thì cả đám cảnh sát còn lại mới giật mình bừng tỉnh, bọn họ hùng hổ xông lên chỗ Trương Dương.
Trương Dương cười lạnh liếc mắt nhìn cả đám: “Sao nào? Giết một người còn chưa đủ, định xuống tay với ta nữa hay sao?”
Lúc này bên ngoài văn phòng đại diện, một chiếc xe Jeep quân dụng phóng nhanh đến, ngay lập tức hai người từ trên xe nhảy xuống là Hình Triệu Huy cùng Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã cả giận quát lớn: “Là ai phụ trách hành động lần này?”
Một tên đội trưởng đi tới thấp giọng nói: “Là tôi!”
Đỗ Thiên Dã nhìn lướt qua gã đội trưởng kia rồi thấp giọng hỏi: “Lệnh bắt giữ đâu? Lấy ra đây ta xem!”
“Không có!”
“Không có tức là tự tiện hành động!” Hình Triệu Huy lại giở cái nụ cười hòa ái rạng rỡ như phật di lặc của hắn ra, nhưng giọng nói lại vẫn lạnh lùng mà tràn ngập uy nghiêm: “Là bộ hạ của Trình Chí Vĩ phải không? Ta cũng không ngờ giờ hắn lại trở lên bá đạo như vậy!” Người mà Hình Triệu Huy nói chính là cục trưởng phân cục của gã đội trưởng kia
Gã đội trưởng cũng nhận ra sự tình bắt đầu không ổn, khẩu khí cũng dịu đi ít nhiều: “Là Lương phó tổng cục trưởng ra lệnh cho chúng tôi điều tra một vụ đánh người gây thương tích!”
Giọng điệu Hình Triệu Huy có phần trào phúng nói: “Điều tra một vụ ẩu đả mà cũng phải kéo tới hơn chục người sao? Nhân lực phân cục các ngươi cũng hùng hậu quá a, Lương Liên Hợp tính làm gì đây?” Nói xong hắn liền rút di động ra trực tiếp gọi cho gã cục trưởng phân cục Trình Chí Viễn.
t
r u y e n c u a t u i N e t Vừa xuống xe cái Hình Triệu Huy nói chuyện với gã đội trưởng kia còn Đỗ Thiên Dã thì trực tiếp đi vào văn phòng đại diện huyện Xuân Dương, đến khi thấy Vu Tiểu Đông nằm yên dưới đất không nhúc nhích chút nào, hắn liền vội vàng đi tới hoàng sợ hỏi: “Nàng ta bị sao vậy?”
Mấy gã nhân viện công tác ở văn phòng đại diện tràn ngập bi thương căm phẫn nói: “Bị mấy gã kia đánh chết rồi!”
Nghe thấy vậy mắt Đỗ Thiên Dã liền bốc lửa giận ngùn ngụt. Tuy rằng trước kia Trương Dương có ý tác hợp hắn với Vu Tiểu Đông, nhưng hắn lại không có cảm tình với cô nàng này nên uyển chuyển cự tuyệt. Làm người yêu không được nhưng làm bạn thì không có vấn đề gì, hơn một năm nay hắn với Vu Tiểu Đông cũng qua lại đôi lần, giờ nghe thấy có ngươi đánh chết bạn mình, hắn liền cả giận quát lớn: “Là ai làm?”
Đỗ Thiên Dã quát lớn nhưng một lúc sau cũng không có ai trả lời, căn bản gã cảnh sát vừa rồi ‘lỡ tay giết’ Vu Tiểu Đông bị một quyền của Trương Dương mà giờ vẫn đang nằm hôn mê dưới đất.
Đỗ Thiên Dã lạnh lùng quét mắt nhìn cả đám cảnh sát đứng đầy ở đây gần giọng từng chữ một: “Các ngươi đừng nghĩ rằng có thể tránh khỏi trách nhiệm!”
Trình Chí Vĩ đang ngủ say giấc thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhấc điện thoại lên ngay câu đầu tiên đã bị người khác hỏi tội: “Các ngươi là cảnh sát mà lại tuỳ tiện giết người sao?”
Trình Chí Vĩ liền giật mình ngồi phắt dậy, rồi ngay lập tức liền nhận ra giọng nói vừa rồi là của lão chiến hữu Hình Triệu Huy. Hắn có chút ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi có bị bệnh gì không vậy? Đã quá nửa đêm rồi mà còn nói bậy bạ!”
Hình Triệu Huy chậm rãi kể lại sự việc cho Trình Chí Vĩ nghe, nghe xong hắn liền ý thức được lần này gặp đại hoạ rồi nên cuống quýt nhào xuống giường gấp gáp nói: “Chờ một chút, ta lập tức đến ngay!”
Vừa ngắt máy cái Trình Chí Vĩ liền vội vàng mặc quần áo vừa gọi điện cho phó cục trưởng phân cục của hắn Lương Liên Hợp, cũng là người chịu trách nhiệm hành động lần này.
Lương Liên Hợp cũng vừa mới nhận được báo cáo của cấp dưới, đang định gọi điện cho cục trưởng biết thì Trình Chí Vĩ lại gọi tới. Thực ra chuyện này không liên quan mấy tới Kiều Bằng Phi, căn bản Lương Liên Hợp hắn là sư huynh của Kiều Bằng Phi, hơn nữa trong bữa cơm buổi tối nay cũng có mặt một gã sư đệ đồng môn của Lương Liên Hợp đi cùng Kiều Bằng Phi, thấy Kiều Bằng Phi bị người khác đánh nên hắn ta mới lặng lẽ gọi điện cho Lương Liên Hợp biết. Thân là sư huynh đương nhiên hắn phải xả giận dùm sư đệ mình, cũng là nhân tiện tạo mối quan hệ với Kiều gia. Chỉ là hắn không ngờ đột nhiên lại phát sinh sự việc ngoài ý muốn, đến giờ hắn vẫn còn thấy ngỡ ngàng không tin vào tai mình khi nghe cấp dưới báo cáo lại.
Trình Chí Vĩ cũng chẳng nói nhiều với Lương Liên Hợp, chỉ mắng hắn làm ăn không ra gì rồi bảo hắn lập tức tới hiện trường nhanh chóng xử lý mọi chuyện.
Nghe thấy có án mạng xảy ra, Lương Liên Hợp cũng bắt đầu thấy hối hận. Ngẫm lại hắn có thể lên được chức vụ cục phó phân cục như hôm nay ít nhiều cũng nhờ Kiều gia, bởi vậy mà lúc nghe Kiều Bằng Phi bị người khác khi dễ hắn mới có chủ ý ra mặt giúp đỡ coi như hai bên có đi có lại. Nhưng hắn nào ngờ sao lại phát sinh tai nạn chết người như vậy? Căn cứ bước đầu điều tra tình huống thì người của bên cục an ninh quốc gia lẫn bên kỷ ủy trung ương không ngờ lại chạy đến hiện trường nhanh đến như vậy. Mới đầu hắn cũng chỉ muốn dậy dỗ tiểu tử kia một bài học để lấy lòng Kiều Bằng Phi chứ cũng không để ý nhiều đến bối cảnh của Trương Dương. Một người có thể khiến cục trưởng phân cục lẫn chủ nhiệm ban kỷ ủy trung ương nửa đêm đích thân chạy tới giúp đỡ thì cũng không phải nhân vật tầm thường