Chương : Ánh trăng nói hộ lòng ta ()
Sau khi cơ bản giải quyết xong sự việc. Lương Liên Hợp vội vàng thu quân vệ, nhìn đám cấp dưới lũ lượt kéo nhau đi, thân là cục trưởng phân cục, Trình Chí Vĩ cũng lắc đầu cảm thán, không thể không nói sự tình hôm nay chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng phân cục của hắn, cũng như ảnh hưởng tới hình ảnh của hắn trong mắt lãnh đạo cấp cao. Nhìn bầu trời xám xịt giờ cũng sắp rạng sáng, Trình Chí Vĩ đang định chuẩn bị cáo từ rời đi thì Hình Triệu Huy lại mở lời trước: “Cũng may không xảy ra chuyện gì lớn lắm! Cả đêm vất và như vậy ta thấy cũng hơi đói bụng rồi, dù sao cũng là lâu ngày mới gặp nhau, đi! Ta mời các ngươi ăn đêm!”
Vu Tiểu Đông khôi phục lại vẻ vui tươi hoạt bát của mình, nàng cười nói: “Đến nhà hàng của chúng tôi ăn đi, để tôi xuống bếp làm mấy món mời mấy người, coi như là chúc mừng tôi gặp đại nạn mà không chết!”
Hình Triệu Huy cười cười gật đầu ra chiều đồng ý.
Cũng gần sáng đến nơi rồi, Trương Dương cũng chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, nên theo Đỗ Thiên Dã, Trình Chí Vĩ, Hình Triệu Huy theo Vu Tiểu Đông đến nhà hàng nông gia tiểu viện ngay trong văn phòng đại diện huyện Xuân Dương. Hình Triệu Huy đột nhiên cao hứng xắn tay áo xuống bếp tự mình làm mấy món, được Vu Tiểu Đông giúp đỡ nên chẳng mấy chốc trên bàn đã ngập đồ ăn.
Sắp đến mấy ngày lễ lớn nên nơi như văn phòng đại diện thường không thiếu rượu ngon để tiếp đãi cán bộ cấp cao đến đây. Vu Tiểu Đông vui vẻ lấy một chai Mao Đài năm ra kính mỗi người một ly rồi nàng xin phép về đi ngủ.
Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên cười cười nói: “Thực sự vừa rồi ta thấy cũng hơi sợ, cứ nghĩ rằng Vu chủ nhiệm không qua khỏi thật rồi chứ!” Ngẫm lại hắn cũng thấy chuyện này có phần kỳ quái, chẳng hiểu sao hắn lại hoài nghi tiểu tử Trương Dương này có liên quan. Nhưng Trương Dương không thừa nhận, cũng chẳng đả động gì đến chuyện này nữa nên trước mặt bao người ở đây hắn cũng không tiện hỏi nghi vấn trong lòng.
Trình Chí Vĩ cũng nhấc chén rượu mình lên thở dài nói: “Đều là người một nhà cả, chuyện này cũng chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Nào! Ta xin đại biểu phân cục nói lời xin lỗi với tiểu Trương chủ nhiệm!”
Trương Dương tươi cười nhấc chén rượu mình lên cụng chén, bốn người đều uống cạn chén này. Lúc uống xong chén rượu Trương Dương mới chậm rãi nói: “Gã Lương phó cục trưởng phân cục của ngài kia chắc không tự dưng lại đi nhắm vào ta như vậy chứ? Hay là còn có điều gì khác nữa?”
Trình Chí Vĩ hơi cúi đầu mặt lộ vẻ khó xử.
Hình Triệu Huy có chút không vừa lòng trừng mắt nhìn Trình Chí Vĩ một cái: “Sự việc đã qua rồi thì cũng đừng nên truy cứu làm gì nữa, dù sao cũng chẳng ai muốn mất hòa khí làm gì. Đã ngồi chung một bàn thì đều là bằng hữu cả, có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có cho mình là cục trưởng phân cục cảnh sát mà làm cái điệu bộ kiểu cách quan lớn đó nữa!”
Trình Chí Vĩ cười cười xấu hổ nói: “Kỳ thật cũng không có gì khó hiểu cả, Lương Liên Hợp là sư huynh của Kiều Bằng Phi!” Hắn nói ra câu này cũng là muốn nói rõ cho Trương Dương biết, không phải hắn ta tự dựng đến gây phiền toái cho ngươi, mà nguyên nhân chủ yếu là do ngươi có mâu thuẫn với Kiều Bằng Phi mà ra.
Trương Dương khinh thường cười nhạt một tiếng.
Có thể nói Đỗ Thiên Dã là người trong cuộc nên hiệu khá rõ nguyên nhận sâu xa của chuyện này, hắn thấp giọng nói: “Thôi, sự việc đã qua rồi thì cần gì phải nhắc lại nữa làm gì?”
Hình Triệu Huy lại thở dài nói: “Đứa cháu trai của Kiều lão gia tử này cũng là đứa không ra gì, hay đi gây chuyện lung tung Khác với hắn, anh chị hắn đều là người hiểu biết, không ngang ngược hư đốn như hắn!” Nói tới đây bỗng nhiên hắn nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, ngươi có biết Kiều Mộng Viện không? Kiều MộngViện là em họ của Kiều Bằng Phi, nàng ta mới đính hôn với Hứa Gia Dũng con trai của cố chủ tịch tỉnh Bình Hải - Hứa Thường Đức.”
Đỗ Thiên Dã nghe vậy không khỏi nhíu nhíu mày lại, không ít lãnh đạo cao tầng từ tỉnh đến trung ương đều biết những chuyện xấu trước kia của Hứa Thường Đức, nghĩ vậy Đỗ Thiên Dã cũng không hiểu nổi tại sao Kiều lão gia tử tại sao lại đồng ý để đứa cháu gái mình đính hôn với con trai của Hứa Thường Đức? Cuộc hôn nhân vội vã này khiến mọi người đều ngạc nhiên, không ít người lại cho rằng Hứa Gia Dũng đính hôn với Kiều Mộng Viện là vì gia cảnh của nàng ta Dù sao đây cũng là chuyện thường gặp của đám lãnh đạo cao tầng, dùng hôn nhân để giao thiệp qua lại mật thiết về quan hệ chính trị là điều thường gặp.
Trương Dương cũng chẳng thèm quản Hứa Gia Dũng đính hôn với ai, nếu không phải Kiều Bằng Phi chủ động chọc tới hắn, hắn cũng chẳng tự dưng đi trêu chọc Kiều gia làm gì. Nhưng Trương Dương cũng nhận ra một điều, thù này đã kết, chắc chắn sau này sẽ không ít chuyện phiền toái sẽ sinh ra. Đêm nay Lương Liên Hợp ra vẻ mạnh mẽ xuất đầu tính dậy dỗ mình chỉ là mới bắt đầu, nếu như để những kẻ khác biết, có hay không bọn chúng sẽ lợi dụng chuyện này gây khó dễ cho mình? Chỉ là Trương Dương vẫn cho rằng hắn không làm sai việc gì, vậy thì sao phải sợ kẻ khác tới tìm chứ?
Cả đám ngồi uống rượu chuyện trò đến khoảng h sáng thì giải tán. Lúc này trời cũng đã hừng đông, lúc trở lại văn phòng đại diện, Trương Dương liền thấy Vu Tiểu Đông mặc một bộ võ phục bằng lụa trắng đang ở sân tập thái cực quyền, lại nhớ tới tối qua lợi dụng nàng ta uy hiếp đám cảnh sát kia Trương Dương không khỏi tủm tỉm cười. Lúc lại gần hơn mới để ý nàng ta đi bài thái cực quyền vẫn còn quá vụng về, thấy Trương Dương tới, Vu Tiểu Đông ngượng ngùng dừng lại không dám tập tiếp nữa, nàng thấp giọng nói: “Cũng vừa mới học thôi, tư thế chưa được chuẩn lắm, để Trương chủ nhiệm phải chê cười rồi!”
Trương Dương khoát tay cười nói: “Trông cũng rất khá mà, nếu đi lừa người chắc cũng không thành vấn đề! Mà thân thể thế nào rồi?”
Vu Tiểu Đông tươi cười trả lời lại: “Không có việc gì nữa, chắc là do va chạm mạnh nên hôn mê bất tỉnh một chút mà thôi!”
“Cảm ơn!”
Vu Tiểu Đông có chút khó hiểu nhìn nhìn Trương Dương hỏi lại: “Vì sao phải cảm ơn?”
“Không phải người nào cũng có dũng khí đứng ra lúc đó. Vu tỷ, ngươi thật sự là một nữ trung hào kiệt!”
Chu Tiểu Đông che miệng khanh khách cười: “Trương chủ nhiệm nói vậy phải chẳng là có ý muốn đề bạt ta?”
Trương Dương ha hả cười lớn: “Được, chỉ cần ngươi đồng ý ta liền sắp xếp điều ngươi tới Ban cải cách thành phố Giang Thành!”
Vu Tiểu Đông lắc lắc đầu lè lưỡi: “Quên đi, nói thế thôi chứ ở lâu trên này ta cũng quen rồi, không muốn rời đi đâu cả. Ta cũng nghĩ qua sau này mua một căn nhà trên này rồi cắm rễ ở đây luôn!” Mấy lời này nàng là nơi thật lòng, dù sao nàng cũng không thấy quyến luyến lắm quê hương cũ Xuân Dương. Nhưng gần đây nàng lại loáng thoáng nghe thấy tin bí thư huyện Xuân Dương - Chu Hằng có ý muốn điều động nào đi chỗ khác, lúc nghe tin này nàng cũng đứng ngồi không yên, đáng tiếc quan hệ lại không rộng nên không cách nào chứng thực được tin tức này. Lần này Trương Dương tới Bắc Kinh, nàng cũng có ý muốn nhờ Trương Dương hỏi xem chuyện này thực hư ra sao, có gì còn nhờ hắn giúp đỡ. Có điều có việc nhờ người thì cũng không thể cứ thế nói thẳng ra được, nàng nhẹ giọng nói: “Trương chủ nhiệm, hay là chúng ta ra ngoài ăn sáng đi?”
Trương Dương cười khổ khéo từ chối: “Ta vừa mới uống rượu cả đêm xong, ngươi nghĩ còn bụng ăn sáng được sao?”
Vu Tiểu Đông ngẫm lại cũng đúng nên lại thôi để lúc khác nói cũng được, nàng ngượng ngùng cười cười: “Vậy Trương chủ nhiệm cứ đi nghỉ trước đi!”
Đúng lúc này thì giám đốc nhà máy sản xuất bia Giang Thành - Lưu Kim Thành cũng trở về, mấy ngày nay hắn vẫn phải bận rộn khá nhiều về cái dây chuyền sản xuất bia tự động, thường thường sáng sớm đã đi mãi tới tôi mịt mới về, đêm qua hắn cũng đi trắng đêm không về. Hắn ngáp dài ngáp ngắn mấy cái than văn: ‘Mệt chết người, tối qua ta uống rượu với hai gã người Hàn Quốc, không ngờ đám Cao Ly đó tửu lượng cũng cao thật!”
Trương Dương cười nói: “Công việc thế nào rồi?”
Lưu Kim Thành lười nhác đáp lại: “Dây chuyền sản xuất tự động của Hàn Quốc hiện đại thật đó nhưng đúng là đắt thật. Cuối cùng cũng xong!”
Vu Tiểu Đông mỉm cười vui vẻ tán thưởng: “Giám đốc Lưu hết lòng hết sức cúc cung tận tuy vì nhà máy bia Giang Thành thực đáng quý a!”
Lưu Kim Thành thở dài lắc đầu cảm thán: “Độ vài bữa như vậy nữa thì ta chết chắc luôn chứ chẳng chơi!”
Trương Dương ha hả cười lớn đế thêm vào: “Như vậy nhất định ngươi được truy tặng danh hiệu liệt sĩ, có tư cách nằm nghỉ mát ở núi Bát Bảo rồi.”
Lưu Kim Thành khoát tay khiêm tốn cười nói: “Để Trương phải chê cười rồi, đời này ta làm gì có được cái phúc phận đó!”
“Thế sự khó liệu mà, ai biết trước được tương lai thế nào!”
“Cho dù có thể thật ta cũng làm gì có tư cách được vào đó nghỉ mát dài hạn? Với cái cấp bậc này ta cũng chưa đáng xách dép đánh giày cho mấy lão thành cách mạng ở đó nữa là...!” Nói xong hắn lại ngáp dài một cái uể oải nói: “Thôi ta vào ngủ một giấc đây, tầm chiều tối Vu chủ nhiệm nhớ gọi ta dậy nhé, ta phải về Giang Thành!”
Vu Tiểu Đông hỏi lại: ‘Ngài không đi máy bay à?”
Lưu Kim Thành gật gật đầu: ‘Ngồi xe lửa vẫn thấy an toàn hơn!”