Y Đạo Quan Đồ

chương 209: ánh trăng nói hộ lòng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ánh trăng nói hộ lòng ()

Nhìn bóng dáng Lưu Kim Thành khuất dần sau cánh của, Trương Dương có chút đồng tình lắc lắc đầu cảm thán. Lưu Kim Thành này cũng là người tốt, có trách nhiệm với công việc, nếu đám lãnh đạo, giám đốc các nhà máy xí nghiệp Giang Thành đều có trách nhiệm công việc như hắn thì ngành công nghiệp Giang Thành chắc chắn sẽ khởi sắc lên không biết bao lần.

Trương Dương lại quay sang cười nói với Vu Tiểu Đông: “Đột nhiên ta lại thấy đói bụng rồi, đi ăn chút gì đi?”

Vu Tiểu Đông nở nụ cười vui vội vàng gật đầu đồng ý. Hai người cũng không đi đâu xa mà chỉ sang quán ăn sáng phía đối diện văn phòng đại diện huyện ăn chút đồ.

Vừa mới uống rượu nhắm đồ no nên Trương Dương cũng không gọi đồ ăn, chỉ ngồi nhìn Vu Tiểu Đông ăn. Thấy điệu bộ ngượng nghịu như muốn nói gì nhưng lại thôi của Vu Tiểu Đông, Trương Dương không khỏi tủm tỉm cười mở lời trước: “Vu tỷ, có phải có chuyện gì muốn nói không?”

Vu Tiểu Đông gật gật đầu, lúc này nàng mới nói cho Trương Dương biết tin tức huyện ủy có ý định thuyên chuyên công tác mà nàng nghe ngóng được. Trương Dương cũng không rõ chuyện này lắm, hơn nữa hắn cũng không quen biết bí thư đương nhiệm huyện ủy Xuân Dương - Chu Hằng, nhưng nếu như chỉ là tìm nàng ta nói chuyện thì chắc cũng không có vấn đề gì nên hắn liền sảng khoái nhận lời: “Vu tỷ cứ yên tâm, lúc nào về Xuân Dương ta sẽ tìm Chu bí thư hỏi chuyện này xem sao!”

Vu Tiểu Đông biết Trương Dương quan hệ khá rộng, hơn nữa chỉ cần hắn đáp ứng thì thế nào cũng xong nên tâm trạng nào vui vẻ hơn rất nhiều, nàng cười nói: “Đại ân không lời nào nói hết được, nhất định sau này tôi sẽ báo đáp ân tình của Trương chủ nhiệm.”

Ăn điểm tâm xong Trương Dương về phòng đánh một giấc, chẳng biết ngủ được bao lâu thì điện thoại lại kêu, người gọi tới chính là gã thám tử tư Lưu Minh mà trước đây Trương Dương sai bảo. Dù Trương Dương không ở Bắc Kinh, mà lâu lâu cũng không thấy Trương Dương liên lạc nhưng Lưu Minh vẫn không quên nhiệm vụ của mình, vẫn tranh thủ theo chụp ánh dõi Lâm Ngọc Văn cùng Vương Học Hải, chỉ là số ảnh hắn chụp cũng chẳng có giá trị gì mấy. Trương Dương tuỳ tiện liếc nhìn mấy tạm trông còn đáng giá một chút. Mấy tấm này là chụp Vương Học Hải cùng Kiều Bằng Phi chung một chỗ, mấy tâm khác thỉnh thoảng cũng điểm mặt vài người cũng có mặt ở Tử kim các buổi tối qua. Trương Dương nhàn nhạt hỏi: “Mấy tấm này ngươi chụp ở đâu vậy?”

Lưu Minh nhìn liếc qua một lượt rồi trả lời: “Tối qua lúc ở Tử kim các, ta theo Vương Học Hải đến cửa mới thôi.”

Nghe vậy nội tâm Trương Dương không khỏi chấn động, hắn cũng không ngờ tối qua phát sinh xung đột với Kiều Bằng Phi ở Tử kim các, thế nào mà Vương Học Hải cũng ở đó. Nếu vậy chuyện Kiều Bằng Phi phi lễ với Sở Yên Nhiên phải chăng còn có nội tình khác, có hay không liên quan gì tới Vương Học Hải không?

Lựu Minh thấy Trương Dương cứ nhìn tấm ánh rồi trầm mặc một lúc lâu, hắn không nhịn nổi hiếu kỳ hỏi lại: “Trương chủ nhiệm, có chuyện gì sao?”

Trương Dương cười cười lắc đầu nói: “Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ một chút thôi!” Trương Dương lại tiếp tục lật xem mấy tấm ảnh tiếp thấy trong đó có tấm chụp Vương Học Hải đứng nói chuyện cùng Cố Minh Kiện, thấy vậy Trương Dương không khỏi nhíu nhíu mày. Cố Doãn Tri đã quyết để đứa con trai của mình lên Bắc Kinh học tập một mặt để để trưởng thành hơn, một mặt để hắn rời khỏi Bình Hải xa đám bạn xấu, nhưng nào ai ngờ tiểu tử này ngựa quen đường cũ, nhanh như vậy đã quen gã tiểu nhân Vương Học Hải rồi.

Trương Dương xem xong tập ảnh rồi đút trở lại phong thư càng lúc Trương Dương càng cảnh giác hơn với gã tiểu nhân Vương Học Hải này, chẳng là Trương Dương vẫn chưa có ý định đối phó với hắn mà thôi. Nhưng tối qua Vương Học Hải lại có mặt ở hiện trường lúc mình đánh Kiều Bằng Phi, hơn nữa đến cuối cũng không thấy hắn dám ra mặt, nghĩ vậy Trương Dương liền hồ nghi gã tiểu nhân này dám chắc bày trò để mình với Kiều Bằng Phi gây hấn với nhau lắm. Trương Dương hừ lạnh một tiếng, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển rất nhanh tìm cách giáo huấn hắn một chút không để hắn lộng hành muốn làm gì thì làm, muốn trêu ai thì trêu như vậy được.

Thấy vẻ mặt tràn ngập sát ý của Trương Dương, Lưu Minh liền thấp giọng khuyên nhủ: “Trương chủ nhiệm, chắc ngài cũng biết Vương Học Hải giao du khá rộng ở đất Bắc Kinh này, bản lĩnh hắn cũng không vừa đâu!”

Trương Dương nhếch mép cười nhạt đầy khinh thường Đúng lúc này thì di động reo vang là Sở Yên Nhiên gọi tới. Chẳng là nàng nhận lời La Tuệ Trữ sáng nay đi mua sắm cùng, mà bà ngoại của nàng lại muốn Trương Dương đến đón đưa đi Tử cấm thành thăm quan, chuyện này Trương Dương không thể không nhận lời nên vui vẻ đáp ứng.

Đang lái xe trên đường đến khách sạn đón lão thái thái đi Tử cấm thành chơi thì Liễu Ngọc Oánh lại gọi điện tới, ý bảo Trương Dương sắp xếp để bà gặp bà ngoại của Sở Yên Nhiên một chút. Trương Dương ra chiều do dự khó xử nên cũng không nhận lời ngay, dù sao hắn cũng không biết thái độ của Mã Cách Lệ với vợ chồng Tống Hoài Minh, có gì cũng phải xin chỉ thị của lão thái thái đã rồi mới bàn tiếp được. Liễu Ngọc Oánh biết hắn có chỗ khó xử nên cũng không gượng ép nên chỉ bảo Trương Dương tìm lời nói rằng bà có ý muốn gặp lão thái thái một chút.

Lần này Trương Dương mượn chiếc Santana của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương. Xe xịn có điều hòa nhưng lão thái thái lại không thích điều hoà, Trương Dương cũng đành ngoan ngoãn y lệnh không bật điều hoà. Tuy rằng đã hạ hết cửa số xe nhưng hai ba hôm nay thời tiết Bắc Kinh đột nhiên lại nóng kinh người, trán hắn cũng đã lấm tấm mồ hôi.

Mã Cách Lệ ngồi ở ghế phụ phía trên, bà quay sang nhìn Trương Dương không khỏi nở nụ cười: “Tối qua ngươi đánh rất hay a! Trước đây Yên Nhiên cứ luôn miệng nói võ công ngươi cực cao, giờ tận mắt thấy ta mới chịu tin!”

Trương Dương nghe vậy không khỏi nở nụ cười khổ: “Nếu võ công cháu không tệ chỉ sợ người bị đánh thành đầu heo là cháu chứ không phải hắn!”

Mã Cách Lệ cười cười đầy thâm ý nói: “Ai bị đánh cũng không quan trọng, quan trọng là có dám ra mặt vì Sở Yên Nhiên hay không, hay là sợ gia thế người ta rồi làm con rùa rút đầu. Ấn tượng của ta về ngươi cũng khá tốt đó!”

Trương Dương cũng chỉ còn biết dở khóc dở cười, lão thái thái tuổi đã cáo nhưng không ngờ tính tình lại chẳng khác gì tiểu hài tử tinh nghịch. Trương Dương ngẫm lại một chút rồi cố ý hỏi: “Lão thái thái lần này định tới Tĩnh An thật sao?”

Mã Cách Lệ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Trương Dương một cái cười nhạt nói: “Có phải ngươi muốn hỏi ta là có hay không muốn đi Tĩnh An gặp lão già hỗn đản Sở Trấn Nam kia phải không?”

Bị lão thái thái vạch trần Trương Dương không khỏi nở nụ cười. Lúc này Mã Cách Lệ mới nhận ra, tiểu tử này đã nghe ra ý vị trong câu nói kia của mình.

Mã Cách Lệ hừ lạnh một tiếng nói: “Đi, vì sao lại không dám đi chứ? Là hắn nợ ta chứ ta không nợ hắn cái gì cả, việc gì ta phải trốn tránh hắn chứ!”

Đột nhiên Trương Dương lại nói: “Yên Nhiên cùng Tống thúc thúc vẫn còn ngăn cách rất sâu a!”

Mã Cách Lệ cười nói: “Ta cũng không ngờ haí cha con chúng nó lại thành ra như vậy, chỉ là ta hiểu tính tình con bé quật cường từ nhỏ, có lẽ nó vẫn cho rằng cái chết của mẹ nó là do cha nó làm. Ta thực cũng không biết hoả giải chuyện này như thế nào nữa, chỉ hi vọng thời gian có thể gắn kết quan hệ của bọn họ lại mà thôi.”

“Vợ của Tống thúc thúc muốn gặp bà!” Trương Dương nhân cơ hội này mới nói ra chuyện này.

Mã Cậch Lệ đột nhiên giật mình một cái, vợ của Tống Hoài Minh chẳng phải là đứa con gái đã chết của mình hay sao? Nhưng rất nhanh bà liền nhận ra là mình hiểu lâm, theo lời Trương Dương thì là người vợ hiện giờ của Tống Hoài Minh. Bà chậm rãi gật gật đầu nói: “Ta cũng muốn gặp nàng ta nói chuyện một chút. Như vậy đi buổi trưa hẹn nhau uống cafe ở đâu đi!”

Cả buổi sáng Trương Dương dẫn Mã Cách Lệ đi thăm quan từ cấm thành, khoảng tầm h trưa mới tới quán cafe hẹn trước.

Riêng Liễu Ngọc Oánh thì đã đợi ở đây từ ' trước, nàng làm vậy không chỉ thể hiện sự tôn trọng với Mã Cách Lệ mà còn biểu hiện tâm trạng rất khẩn trương lẫn kỳ vọng của nàng với cuộc gặp mặt này.

Mã Cách Lệ nhìn Liễu Ngọc Oánh một lượt, trên mặt là nụ cười hiền hòa nhã nhặn: “Ta cũng nghe nói khá nhiều về ngươi, nhưng vẫn chưa có dịp được gặp mặt!”

“A di hảo!” Liễu Ngọc Oánh lễ phép nhẹ giọng chào.

Trương Dương cười cười gật đầu với Liễu Ngọc Oánh một cái thay cho lời chào rồi liền lấy lý do phải đánh xe đi rửa nên xin cáo từ trước, để không gian riêng cho hai người bọn họ nói chuyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio