Chương : Ánh trăng nói hộ lòng anh ()
Mã Cách Lệ chậm rãi cầm cốc cafe của mình lên nhấp một ngụm thường thức, bà nhẹ giọng nói: “Vậy ta cứ gọi trực tiếp ngươi là Ngọc Oánh đi!”
Nội tâm Liễu Ngọc Oánh thấy kích động vạn phần, nàng cũng không nghĩ bà ngoại của Yên Nhiên lại có thái độ với mình tốt đến vậy.
Mã Cách Lệ lại thấp giọng nói tiếp: “Tuy rằng Tĩnh Chi đã chết nhưng dù thế ta vẫn coi Hoài Minh như con trai mình. Mấy năm nay ta ở hải ngoại không về nước, thực ra cũng vì cái chết của Tĩnh Chi khiêu ta quá đau lòng, lúc đó ta chẳng còn ước vọng gì nữa, ta buồn nên cứ trốn tránh ở đó mãi không dám trở về sợ rằng ta không kìm lòng mình được. Ta biết con bé Yên Nhiên vẫn đổ lỗi cái chết của mẹ nó cho Hoài Minh, nhưng do lúc đó ta quá đau buồn nên cũng chẳng còn để ý gì nữa, mãi đến một hôm khoảng hơn năm sau ta mới nhận được một cú điện thoại...”
Bà ngừng một chút, ánh mắt cũng hơi thẫn thờ nhớ lại lúc đó: “Ta nhấc máy nghe mà đầu dây bên kia vẫn không có người nói chuyện. Mãi một lúc lâu sau ta mới nghe thấy có tiếng khóc, đó là tiếng khóc của nam nhân, hắn khóc thực sự thương tâm, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ nghe thấy tiếng khóc thống khổ mà tuyệt vọng đến vậy... Sau đó ta lại nghe thấy tiếng khóc của một nữ nhân khác... Ta không thể quèn được, vĩnh viễn cũng không quên được điều đó. Bỗng nhiên lúc đó ta hiểu ra được một điều...!” Dù rằng đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng đôi mắt Mã Cách Lệ cũng đỏ mọng lên: “Bỗng nhiên ta hiểu ra được một điều, không chỉ riêng mình ta mới đau khổ trước cái chết của Tĩnh Chi!”
Nghe đến đây Liễu Ngọc Oánh cũng phải rơi lệ, nàng lấy khăn tay ra nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt.
Mã Cách Lệ lại nói tiếp: “Cũng từ ngày đó Yên Nhiên bị ông nội nó mạng đi khỏi Hoài Minh. Ta biết, biết rất rõ nhiều năm qua Hoài Minh hắn phải chịu rất nhiều thống khổ mà không dám nói thành tiếng. Ngọc Oánh, hẳn ngươi hiểu được thế nào là yêu chân chính. Tĩnh Chi chọn hắn, hắn cũng chọn con bé làm người bạn đời của mình, bọn chúng có lựa chọn, có quyết tâm riêng của chúng ta làm mẹ thì sao có tư cách chỉ trích chúng nó chứ?”
Liễu Ngọc Oánh gật gật đầu, nàng không kìm được mà nước mắt vẫn cứ lăn dài mãi. Không cần Mã Cách Lệ nói thực ra từ đầu nàng cũng không oán hận chồng mình, hơn nữa nàng còn hiểu tâm trạng của Yên Nhiên và tôn trọng quyết định của con bé. Nàng thấp giọng nói: “A di, tôi thực sự rất yêu Hoài Minh, nhưng tôi biết tình yêu của Hoài Minh dành cho tôi vĩnh viễn không thể sánh được với Tĩnh Chi tỷ. Nhưng mà tôi chưa bao giờ hy vọng có thể được như tỷ ấy, được Hoài Minh yêu mình như tỷ ấy. Tôi chỉ biết được ở bên cạnh anh ấy, ngày ngày được chăm sóc anh ấy là tôi thấy hạnh phúc lắm rồi!”
Mã Cách Lệ không nói gì, trên mặt là nụ cười hòa ái hài lòng.
Liễu Ngọc Oánh lại nói tiếp: “Hoài Minh rất ít khi biểu lộ tâm sự của mình, nhưng tôi biết sâu thẳm trong lòng anh ấy là nỗi niềm khát vọng có thể được sum vầy với Yên Nhiên, chỉ mong con bé gọi một tiếng cha! Nếu Yên Nhiên có thể tha thứ anh ấy, tôi nguyện ý làm tất cả mọi việc.”
Mã Cách Lệ nhẹ giọng nói: “Ngọc Oánh, tuy rằng chúng ta chỉ mới lần đầu tiên gặp nhau nhưng ta biết tình yêu của ngươi dành cho Hoài Minh là tự đáy lòng. Chỉ là chúng ta không có cách nào giải quyết được vấn đề của Yên Nhiên với cha nó, khúc mắc này buộc hai người bọn họ phải tự tháo gỡ!”
Nói xong bà cầm chiếc muỗng nhỏ ngoáy nhẹ cốc cafe rồi thấp giọng nói tiếp: “Con bé đang ngày càng trưởng thành hơn, cũng biết được thế nào là tình yêu, có lẽ không lâu nữa con bé sẽ hiểu được tình yêu của mẹ nó dành cho Hoài Minh, rồi mới dần dần tha thứ cho cha nó. Ta tin ngày đó sẽ không xa nữa đâu...”
Điền Linh nhận được một phong thư nặc danh, lúc bóc ra xem thì bên trong toán là ảnh, mà tất cả đều chụp chồng nàng Vương Học Hải ở bên một cô gái xa lạ nào đó. Tuy rằng trong ảnh không nhìn ra hai người bọn họ có vấn đề gì khác lạ nhưng Điền Linh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Ngoài tập ảnh ra bên trong còn một phong thư trên mặt viết rất rõ tên tuổi, địa chỉ của cô gái kia, thậm chí trong thư còn viết rõ quán bar của nàng ta ở đâu, Vương Học Hải đã đầu tư vào đó bao nhiêu tiền, rồi thì còn một loạt các khoản chi tiêu dài dằng dặc khác đều chi tiết viết ra.
Điền Linh cũng không phải là một nữ nhân đơn giản, vừa xem ảnh với đọc bức thư kia xong điều đầu tiên nàng nghĩ đến là kẻ gửi thư này chắc chắn muốn ly gián quan hệ của nàng với chồng mình. Là vợ chồng nhiều năm đương nhiên nàng biết rõ một điều sinh lý chồng nàng có vấn đề nên hắn tỏ ra không mấy ham muốn vấn đề nam nữ, thậm chí nhiều lúc còn tỏ ra cáu gắt bài xích. Điều hắn quan tâm nhất chỉ có tiền tài quyền lực nên nàng cũng không mấy khi quan tâm đến việc chồng mình làm. Nàng thu dọn lại đống ảnh tính đem chuyện này hỏi chồng mình cho rõ ràng nhưng đúng lúc này thì điện thoại lại kêu vang
Điển Linh vừa nhấc máy lên một giọng nam liền vang lên: “Cô là Điển Linh phải không? Đã nhận được thư chưa?”
Điển Linh ra vẻ cảnh giác trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại gửi cho ta những thứ này? Rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì?”
Đối phương nở nụ cười nhẹ, hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà lại nói tiếp: “Chẳng là ta thấy ngươi quá đáng thương mà thôi, không muốn ngươi bị gã ngụy quân tử Vương Học Hải lừa thêm nữa!”
“Ngươi nghĩ rằng có thể châm ngòi ly gián vợ chồng chúng ta được sao?”
“Ta việc gì phải làm vậy? Ngươi có biết Vương Học Hải chung sống với Lâm Ngọc Văn bao năm rồi không? Ngươi có biết vì nàng ta mà bỏ không ít tiền ra mở quán bar, vì nàng ta mà mua xe, mua nhà riêng... Chẳng qua thấy ngươi tội nghiệp bị gã nguy quân tử kia lừa đến tận bây giờ mà vẫn không hay biết tí nào, thực sự rất đáng thương a!”
“Ngươi cầm mồm!” Điền Linh giận dữ mắng lớn.
Đối phương cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp ngắt điện thoại luôn.
Người vừa gọi điện cho Điền Linh là Lưu Minh, những lời vừa rồi của Lưu Minh nói y như những gì Trương Dương dặn. Chẳng là Trương Dương cho rằng Kiều Bằng Phi đột nhiên tìm mình gây sự là do Vương Học Hải ở phía sau giở trò, bởi vậy mà lần này Trương Dương quyết không để cho gã tiểu nhân này được sống một ngày yên ổn. Nếu ngươi đã thích dùng thủ đoạn ngầm ám toán thì lão tử liền chơi theo kiểu của ngươi.
- là tết trung thu, vợ chồng Đỗ Sơn Khôi mở một bữa tiệc nhỏ ở nhà đặc biệt chiêu đãi Mã Cách Lệ vừa từ Mỹ trở về, bọn họ cũng mời tới cả một nhà Văn phó thủ tướng Nhưng Văn Quốc Quyền lại lấy lý do có cuộc hẹn từ trước nên từ chối không đến dự. Thực ra Đỗ Sơn Khôi cũng nhận ra, hiện giờ càng lúc hai nhà càng trở nên xa cách hơn. Thấy ánh mắt đượm buồn vẻ mất mát của cha mẹ, Đỗ Thiên Dã không khỏi âm thâm tự trách bản thân mình.
Tối nay đứa con trai thứ hai của Đỗ Sơn Khôi cùng vợ về đón tết trung thu với gia đình, còn con gái hắn
Trương Dương đặc biệt mang tới một chai Mao Đài lâu năm cùng một chai vang đỏ. Mã Cách Lệ cũng mang tới không ít lễ vật này nọ.
Chỉ có Tống Hoài Minh là tới hơi trễ một chút, nhưng được cái lần này hắn còn dẫn cả vợ theo. Nhìn thấy cha, khuôn mặt vẫn tươi cười rạng rỡ của Sở Yên Nhiên bỗng chốc lại tắt lịm, nàng chậm rãi xoay người định bỏ đi ra ngoài nhưng lại bị bà ngoại giữ tay lại. Mã Cách Lệ nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên, là ta mời hai người bọn họ tới đây!”
Tuy rằng trong lòng thấy không thoải mái nhưng nếu như bà ngoại đã quyết định như vậy thì nàng cũng chỉ biết nghe theo. Lúc thấy Trương Dương nở nụ cười lấy lòng đến chào hỏi Tống Hoài Minh, trong lòng Sở Yên Nhiên vốn đã thấy bực mình rồi giờ thì mọi tức giận đều đổ lên đầu hắn, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn ý muốn đe dọa.
Trương Dương giả vờ như không thấy gì vẫn cứ tươi cười nói chuyện với Tống Hoài Minh, một lát sau hắn mới lảng lảng đến chỗ Sở Yên Nhiên cười hì hì nói: “Thiên Dã kêu hai chúng ta đi đánh bài!”
“Không thèm!” Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Yên Nhiên vẫn không lộ ra chút hờn dỗi nào nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng.
Lúc này Liễu Ngọc Oánh cũng đi tới bên này, nàng mỉm cười thân thiết gọi: “Yên Nhiên!”
Hai hàng lông mi Sở Yên Nhiên cụp xuống, nàng kéo tay Trương Dương vừa nói vừa như có ý định bỏ đi: “Ta muốn ra ngoài kia hóng gió một chút!”
Trương Dương cũng chẳng làm gì hơn được đành để mặc nàng ta kéo tay ra ngoài sân. Nhìn bóng dáng Sở Yên Nhiên, ánh mắt Liễu Ngọc Oánh không khỏi lộ ra vẻ cô đơn buồn bã.
Bị Sở Yên Nhiên mạnh mẽ lôi tận ra ngoài cửa, Trương Dương cứ luôn miệng kêu khổ mãi không thôi: “Sao lại nắm tay ta mạnh như vậy? Ta có làm gì đâu?”
Sở Yên Nhiên trừng mắt nhìn hắn gắt gỏng mắng: ‘Ta nhìn cái bộ dạng a dua nịnh hót của ngươi, một câu thúc thúc hai câu thúc thúc ta nghe mà nổi cả da gà lên rồi đây này!”
Trương Dương cười cười phản bác lại: “Dù gì người ta cũng là chủ tịch tỉnh Bình Hải, mà đó cũng là tật xấu từ nhỏ của ta, hễ cứ thấy quan lớn hơn mình là lại không kìm lòng được phải a dua nịnh hót. Bệnh nan y rồi, muốn bỏ cũng không được!”
Sở Yên Nhiên nhịn không được phải nở nụ cười mắng nhẹ: “Không biết xấu hả!”
Trương Dương cười hì hì nói: “Mà ta báo cáo trước là chuyện tối nay không liên quan gì đến ta đâu đấy nhé, có gì thì cứ tìm bà ngoại ngươi mà hỏi!”
Sở Yên Nhiên thở dài một hơi, thực ra nàng cũng biết đây là chủ ý của bà ngoại mình: “Thực không biết bà đang nghĩ gì nữa?”