Y Đạo Quan Đồ

chương 209: ánh trăng nói hộ lòng anh (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ánh trăng nói hộ lòng anh ()

Đột nhiên Trương Dương lại nói bâng qươ một câu: “Con gái nhà người ta đúng là danh môn khuê nữ, hơn nữa trông lại có vẻ tốt bụng phóng khoáng!”

“Ý ngươi là chê ta keo kiệt, lòng dạ hẹp hòi chứ gì?”

“Không! Không có! Ta có nghĩ như thế đâu? Biết thừa là ta chỉ đứng về phía ngươi còn gì, người khác thế nào ta cũng mặc kệ, ta chỉ để ý đến mình ngươi thôi!”

“Chỉ biết dỗ ngọt người ta là giỏi thôi!”

Trương Dương vòng tay ôm cái eo nhỏ của Sở Yên Nhiên vào lòng, tay lại chỉ lên bầu trời đêm, hắn nhỏ giọng nói: “Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu?... Có ánh trăng nói hộ lòng anh...!” Nhưng lúc này mặt trăng lại lấp ló sau mấy đám mây mà hình như trăng hôm nay cũng không được tròn lắm, vẫn còn hơi khuyết một chút, vậy mà thằng nhãi này chẳng có chút xấu hổ gì vẫn hỏi tiếp: “Ủa, hôm nay là mà trăng cũng không được tròn lắm thì phải?”

“Mặt trăng kia cũng giống như ngươi vậy, suốt ngày giấu giấu diếm diếm, chẳng biết là còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa!”

Gió đêm lại nổi lên thổi đi những đám mây che khuất mặt trăng. Thằng nhãi này thấy vậy liền vui vẻ ra mặt cười cười nói: “Đây rồi đây rồi, vừa rồi không tính, giờ làm lại!” Nói xong hắn lại làm điệu bộ thân mật tình cảm, chậm rãi giơ tay lên chỉ mặt trăng trên cao nhỏ giọng ngâm: “Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu?... Có ánh trăng kia nói hộ lòng anh!”

Vừa nghe mấy lời ngây ngô của Trương Dương lại nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên cao, Sở Yên Nhiên cũng thấy trong lòng âm áp khó tả, nàng nép sát vào lòng hắn hơn, nhẹ giọng nói: “Ta tin, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ngươi luôn luôn ở bên cạnh ta!”

Có lẽ Tống Hoài Minh cũng nhận ra sự có mặt của mình ở đây khiến con gái không được vui vẻ nên sau khi ăn tiệc xong liền xin phép cáo từ rời đi. Mã Cách Lệ đặc biệt bảo Trương Dương ra tiễn hắn về. Đỗ Thiên Dã cùng Trương Dương tiễn hai vợ chồng Tống Hoài Minh ra đến ngoài cửa. Liễu Ngọc Oánh vào xe trước, Tống Hoài Minh liền bảo lái xe cứ chờ hắn ở ngoải công trước, hắn còn muốn nói vài điều với Trương Dương.

Trương Dương cùng Tống Hoài Minh cùng sóng vai bước đi chậm rãi. Trương Dương vẫn tưởng Tống Hoài Minh muốn nói chuyện riêng với mình về Sở Yên Nhiên, nhưng thật không ngờ hắn lại nói về chuyện liên quan đến Giang Thành.

Tống Hoài Minh thấp giọng nói: “Tỉnh ủy cực kỳ xem trọng vụ án ám sát Điền Khánh Long, căn cứ những điều tia mới nhất của tổ chuyên án thì đây có thể là một vụ thanh toán trả thù cá nhân. Nghi ngờ nhiều nhất là do liên quan đến địa cung kia!”

Trương Dương nhíu nhái mày, hắn cũng không cho rằng mấy gã cổ đông kia bởi vì chút chuyện đó mà lại sinh lòng trừ khử Điền Khánh Long, nếu như bọn chúng có hận chắc chắn là hận mình nhất, muốn trả thù thì mình phải là người đầu tiên mới đúng?

Tống Hoài Minh lại nói: “Sau này về Giang Thành thì nên cẩn thận một chút!” Những lời này của hắn không chỉ muốn nhắc nhở hắn nên cảnh giác một chút mà cũng là vì sự an toàn của con gái mình. Từ lúc con bé về nước đến nay vẫn luôn ở cạnh Trương Dương suốt, nếu có người muốn nhắm vào Trương Dương thì rất có thể con bé sẽ bị liên lụy theo.

Đương nhiên Trương Dương cũng hiểu được Tống Hoài Minh đang lo lắng điều gì, hắn gật gật đầu như đã hiểu: “Tống thúc thúc an tâm, nhất định cháu sẽ giải sớm giải quyết chu toàn chuyện này!”

Tống Hoài Minh nghe mà thấy nao nao, hắn cũng không hiểu được ẩn ý hai chữ ‘giải quyết của tiểu tử này là có ý gì. Tống Hoài Minh thở dài một tiếng nhỏ giọng nói: “Có lẽ ta phải chỉnh đốn lại tình hình trị an ở Giang Thành một chút, tỉnh ủy đã có quyết định điều Điền Khánh Long lên tỉnh, Vinh Bằng Phi, phó cục trưởng cục công an Đông Giang sẽ bổ nhiệm vào vị trí cục trưởng cục công an Giang Thành!”

Nghe tin tức này Trương Dương cũng phải thoáng giật mình một chút, trước đây Trương Dương cũng từng gặp qua gã Vinh Bằng Phi này. Vụ án Trương Dương đánh mấy gã Nhật Bản cũng là do hắn thụ lý, từ lần đó Trương Dương cũng nhận ra hắn là người khôn khéo, lại quan hệ khá thân thiết với Chu Vân Phàm, mà lúc đó hắn mới chỉ là cục trưởng phân cục Quãng Thịnh, mà giờ đã lên phó cục trưởng cục công an Đông Giang tốc độ thăng tiến của hắn cũng quá khá mau lẹ a! Trương Dương cũng cảm nhận thấy gã Vinh Bằng Phi này chắc phải có bối cảnh đằng sau, hắn thấp giọng nói bóng nói nó: “Tống thúc thúc cũng quen với Vinh cục trưởng sao?”

Tống Hoài Minh nhẹ nở nụ cười, đương nhiên hắn hiểu tiểu tử này đang có ý dò xét mối quan hệ của hắn với Vương Bằng Phi. Mà Tống Hoài Minh cũng không cần phải giấu diếm: “Vinh Băng Phi là bằng hữu của ta, năng lực của hắn cũng khá!” Những lời này của hắn cũng gần như gián tiếp thừa nhận việc Vinh Bằng Phi được thăng chức lần này có liên quan đến hắn.

Trương Dương trầm trọng gật gật đầu không hỏi gì nữa

Chẳng biết chủ ý của Tống Hoài Minh là gì mà hắn lại chuyển đề tài đến việc cải cách các doanh nghiệp: “Nghe nói nhà máy dược phẩm Giang Thành bị con gái của Cô bí thư mua lại rồi phải không?”

Bị Tống Hoài Minh hỏi như vậy, nội tâm Trương Dương không khỏi rùng mình một cái. Trương Dương chắc chắn hắn không có ý muốn hỏi về vấn đề nhà máy dược phẩm mà là ẩn ý muốn xem thái độ cũng như quan hệ của mình với Cố Giai Đồng Biết là như vậy nên Trương Dương vẫn ra vẻ bình tĩnh gật gật đầu trả lời lại: “Hai bên đã thỏa thuận xong chỉ chờ ký hợp đồng chính thức nữa là xong Nhà máy dược phẩm và nhà máy sản xuất bia Giang Thành là hai nơi được thị ủy chúng tội chọn làm nơi thí điểm cải cách, nếu thành công, có kinh nghiệm rồi thị ủy sẽ mở rộng diện cần cải cách ra toàn thành phố!”

Tống Hoài Minh gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Vần đề cải cách là chuyện dài lâu, hiệu quả không phải chỉ ngày một ngày hai mà nhận ra được ngay. Cái quan trọng nhất chính là có thể thay đổi được mình, nhưng bên cạnh đó cũng không được quèn vị trí của mình, phải biết luôn giữ đầu óc mình được tỉnh táo, công tư phân minh, làm việc rõ ràng rành mạch!” Những lời này của hắn không chỉ là nhắc nhở Trương Dương nên điều gì, mà bên cạnh đó còn cảnh cáo Trương Dương không nên làm điều gì.

Nghe xong Trương Dương trầm mặc một lúc không nói tiếng nào. Hắn biết những việc mình làm khó có thể giấu được ánh mắt Tống Hoài Minh. Ánh mắt Tống Hoài Minh cực kỳ sắc bén, tâm cơ sâu sắc, đầu óc linh hoạt nhạy bén, tuyệt đối có thể so sánh ngang bằng với Cố Doãn Tri

Đi được một lúc hai người đã ra đến ngoài cổng, Tống Hoài Minh quay sang cười cười với Trương Dương: “Đến công rồi, ngươi cũng nên vào nhà đi, bỏ đi lâu như vậy chỉ sợ con bé Yên Nhiên lại trách ngươi.”

[ tr

uyen cua tui | Net ] Trương Dương gượng cười xấu hổ gật đầu rồi xoay người trở vào nhà.

Tống Hoài Minh chậm rãi đi đến chỗ xe đang đậu, vợ hắn đang đứng trên cỏ phía xa dõi trông hắn. Tống Hoài Minh đi tới nở nụ cười chủ động nắm tay vợ mình, hai người cũng không vào xe mà cứ thế dắt tay nhau chầm chậm đi trên thảm cỏ dọc theo vỉa hè dưới ánh trăng sáng trong Hắn làm như vậy chủ yếu là muốn an ủi vợ mình, hắn cũng biết con gái mình có ác cảm với vợ mình, vậy mà bà vẫn chọn đi cùng hắn đến đây. Hắn vẫn cho rằng nếu như có sai thì cũng chỉ là mình hắn sai, Liễu Ngọc Oánh vô tội, chỉ vì nàng lựa chọn mình mới phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.

Liễu Ngọc Oánh dịu dàng cười nói: “Lâu rồi hai chúng ta mới được tản bộ như vậy!”

“Cũng do ta bận nhiều việc, suốt ngày chỉ lo làm việc mà không quan tâm đến em, quả thực anh không phải là người chồng tốt!” Tống Hoài Minh thấp giọng phân trần.

Liều Ngọc Oánh nắm nhẹ bàn tay hắn lắc lắc đầu nói: ‘Ngày đó em theo anh cũng là em đã chấp nhận hết thảy con người anh. Trong lòng em anh vĩnh viễn là người đản ông hoàn mỹ!” Thực ra lúc nói những lời trong lòng nàng ít nhiều cũng thấy chút chua xót. Không biết trong lòng hắn mình có hoàn mỹ hay không? Rất nhanh bà đã có đáp án là không Bà biết rõ trong lòng hắn người hoàn mỹ nhất vĩnh viễn chỉ có một mình người vợ đã mất của hắn, Sở Tĩnh Chi. Cho dù bà có cố gắng cả đời cũng không thể thay thế được ví trí của nàng ta

Tết trung thu là ngày vui, nhưng chắc gì toàn bộ gia đình đều vui vẻ với nhau ngày này. Như bao người con khác, Vương Học Hải cùng Điền Linh đến nhà cha mẹ ăn cỗ, lúc ra khỏi nhà chào ba mẹ xong vừa lên xe Vương Học Hải liền gắt gỏng gào lên: ‘Ngươi làm sao vậy? Cả buổi mặt như đưa đám, cha mẹ ta thiếu tiền ngươi sao?”

Điền Linh chậm rãi nhắm hai mắt lại có phần mệt mỏi thấp giọng nói: “Lái xe đi, ta không muốn tranh cãi với ngươi nữa!”

Vốn dĩ Vương Học Hải vừa nổ máy nhưng nghe được mấy lời này của Điền Linh, hắn lại tắt động cơ đi. Hắn trừng mắt nhìn Điền Linh nói: “Thái độ của ngươi là ý gì vậy? Trong lòng thấy không thoải mái thì ngươi cứ việc nói ra, làm bộ làm tịch cho ai xem? Cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, đã lúc nào ta thiếu tiền ngươi chưa?”

Rốt cuộc Điền Linh cũng không đè nén được cơn giận dữ trong lòng, nàng lớn giọng quát: “Tiền! Tiền! Tiền! Ngoài tiền ra ngươi còn quan tâm tới cái gì nữa? Ngươi nghĩ rằng chỉ cần cho ta tiền là được phép giấu diếm ta, lừa gạt ta sao?”

“Ta lừa ngươi điều gì?” Vương Học Hải ngạc nhiên hỏi lại.

Điền Linh lạnh lùng cười nói: “Ta không thích nói với ngươi! Lái xe đi, nếu không ta xuống!”

Vương Học Hải có chút buồn bực gật gật đầu, hắn lại một lần nữa khởi động máy rồi chậm rãi cho xe chạy đi. Đi được một lúc hắn thấp giọng hỏi: “Có phải ngươi nghe thấy lời đồn nào không tốt về ta hay không?”

“Muốn người không biết thì đừng có làm!”

Môi Vương Học Hải giật giật mấy cái, cuối cùng hắn cũng nhịn được xuống không hỏi gì thêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio