Y Đạo Quan Đồ

chương 209: ánh trăng nói hộ lòng anh (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ánh trăng nói hộ lòng anh ()

Lại nói tới Thái Húc Đông không ngờ Trương Dương lại tìm mình lần nữa. Hắn vẫn tưởng rằng chuyện của mình với Lâm Ngọc Văn đã châm dứt. Vậy mà mới chỉ mấy tháng thằng nhãi kia lại xuất hiện trước mặt mình. Hiện giờ Thái Húc Đông bắt đầu cảm thấy sợ hãi đột nhiên hắn lại nhớ tới một từ. Âm hôn bất tán. Mấy chuyện như thế này hắn cũng thấy không ít trên phim truyền hình, một khi để người khác nắm được gáy mình thì mấy ai làm người tốt buông tha cho mình chứ? Trừ phi ngươi phải chặt đứt nguồn tin, giết người diệt khẩu bằng không cả đời này đều bị người ta khống chế. Nghĩ vậy Thái Húc Đông nhìn Trương Dương băng ánh mắt cảnh giác cùng ngập tràn oán hận. Vì Thái Húc Đông không muốn che giấu ánh mắt của mình nên Trương Dương liền nhận ra hắn đang tỏ vẻ bất mãn với mình.

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Thái chủ nhiệm, lần này ta tới chỉ là muốn nói chuyện, cùng ôn chút chuyện cũ thôi mà, không có ý gì khác cả.”

Đương nhiên Thái Húc Đông chẳng thèm tin thằng nhãi này tới tìm mình đơn giản chỉ là nói chuyện phiếm. Hai tay hắn dưới bàn đang không ngừng chà sát vào nhau, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chăm Trương Dương không dời: “Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra đi. Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Trương Dương vẫn thong thả ung dung vẫy vẫy tay gọi bồi bàn cho mấy món cùng bình rượu gạo. Hắn vừa thong thả trải khăn ăn lên đùi vừa nhe giọng nói: “Chỉ sợ Thái chủ nhiệm không nhận ra tôi nữa thôi!”

Thái Húc Đông hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng Dù thằng nhãi ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra người.

Trương Dương làm như hai người mới gặp nhau nên tự giới thiệu về mình: “Ta tên Trương Dương, chủ nhiệm Ban cải cách thành phố Giang Thành!” Nói xong hắn ra vẻ nho nhã lễ độ vươn tay ra chào hỏi.

Thái Húc Đông nhíu nhíu mày có vẻ khó hiểu nhưng vẫn chìa tay ra bắt tay với hắn. Nếu đối phương đã chủ động nói ra thân phận của hắn thì chứng tỏ hắn cũng có chút thành ý hơn trước. Dù sao nhược điểm của mình vẫn còn nằm trong tay thằng nhãi này, hắn vẫn nắm phần chủ động trong tay, nếu vậy hắn muốn nói gì mà chẳng được, hơn nữa trông có vẻ thái độ của hắn hòa hoãn hơn lần trước rất nhiều.

Nghĩ đến đây Thái Húc Đông cũng cảm thấy tự tin hơn một chút, hắn mỉm cười đáp lại: “Bữa trưa nay coi như là tôi mời Trương chủ nhiệm đi!”

Một lúc sau nhân viên mang rượu và thức ăn lên. Trương Dương chủ động mở chai rượu rót cho Thái Húc Đông đây một chén: “Hôm nay là ngày quốc khánh! Vì độc lập tổ quốc thân yêu, cụng ly!”

Thái Húc Đông cũng tỏ ra vui vẻ nhạc chén rượu mình lên cụng với Trương Dương. Sau khi uống cạn chén đầu Trương Dương bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: “Ta tìm ngươi là vì muốn ngươi giúp ta tìm hiểu về một người!”

Thái Húc Đông lại bắt đầu tỏ ra cảnh giác hỏi lại: “Ta không thích mấy chuyện mưu toan ngấm ngầm hại người!”

“Ta chỉ cần biết một chút các vấn đề liên quan đến Vương Học Hải mà thôi. Tỷ như việc làm ăn của hắn, rồi thì những công trình hắn nhận thầu ở Bắc Kinh chẳng hạn.”

Giờ Thái Húc Đông mới hiểu ra là thằng nhãi này đang muốn đối phó với Vương Học Hải. Thực ra từ lúc chuyện của hắn và Lâm Ngọc Văn vỡ lở, hắn vẫn luôn cho rằng là do Vương Học Hải bày ra, thậm chí có lúc hắn còn nghĩ đến khả năng, chính Vương Học Hải kêu Lâm Ngọc Văn tiếp cận mình để đối phó với mình, lúc nắm được điểm yếu của mình rồi thì sẽ trở mặt lợi dụng mình như một quân cờ. Bởi vậy mà từ đó đến giờ hắn vẫn vừa sợ vừa hận Vương Học Hải. Hơn hết danh tiếng của Vương Học Hải ở đất Bắc Kinh này không nhỏ chút nào, dù có oán hận trong lòng nhưng Thái Húc Đông cũng không dám phản kháng lại. Cũng có thể là do hắn đuối lý, mà cũng có thể là do hắn sợ uy quyền của Vương Học Hải.

Thái Hục Đông trầm mặc một lúc sau lại lắc lắc đầu nhàn nhạt nói: “Ta cũng không rõ về người này lắm!”

Trước câu trả lời của Thái Húc Đông, Trương Dương không tỏ ra khó chịu mà chỉ tủm tỉm cười nói: “Nhưng ngươi lại biết rất rõ Lâm Ngọc Văn!” Những lời này của Trương Dương mang hàm nghĩa uy hiếp rất rõ ràng

Nghe vậy khuôn mặt già nua của Thái Thúc Đông không khỏi nóng lên, hắn mấp máy môi thấp giọng nói: “Trương chủ nhiệm, ta hiểu ý định của ngươi, ta vốn không cừu không oán với ngươi lẫn Vương Học Hải, bởi vậy ta cũng không muốn dính vào ân oán của hai người các ngươi.”

Trương Dương nhếch mép cười nhạt hỏi lại: “Nếu vậy giữa ta và Vương Học Hải, ngươi sẽ chọn ai?”

Thái Húc Đông nhìn thẳng mặt Trương Dương lại hỏi lại: “Ngươi cho rằng có thể sao?”

Trương Dương nhẹ gật gật đầu: “Hợp tác có hai loại, thứ nhất là cưỡng ép phải hợp tác, tuy rằng như vậy có thể duy trì được khá lâu nhưng nhất định trong lòng người đó lại không thấy thoải mái chút nào. Còn loại khác chính là hai bên đều tình nguyện hợp tác, nếu như đổi lại góc độ nhìn nhận vấn đề, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn tốt của nhau cũng nên!”

“Có gì khác nhau chứ?” Thái Húc Đông cười nhạt hỏi, với tình cảnh của hắn hiện giờ, hắn cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi. Nói thế nào đi chăng nữa hắn cũng không có khả nặng không thể hợp tác với Trương Dương, khi mà Trương Dương vẫn còn nắm trong tay điểm yếu của hắn.

Thái Húc Đông cẩn thận suy nghĩ lại một chút rồi thấp giọng nói: “Ta có thể để ý một chút tới mấy hạng mục công trình của hắn ở Bắc Kinh thời gian gần đây, nếu có phát hiện gì ta sẽ liên lạc lại với ngươi!”

Trương Dương vui vẻ mỉm cười nói: “Quả nhiên Thái chủ nhiệm là người thẳng thắn, nếu như quan hệ đôi ta cứ tiến triển tốt đẹp như vầy, ta tin chắc chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thành bạn tốt của nhau!”

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Dương, Thái Húc Đông không khỏi đánh giá lại thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình. Cũng không chỉ một lần hắn cảm thấy hối hận việc đã làm, chỉ vì vài phút sung sướng mà phải trả giá bằng việc bị người khác điều khiển trong khoảng thời gian dài. Nếu như những lúc đạt cao trào trên người cô ả Lâm Ngọc Văn kia mà hắn thấy cảnh tượng chật vật hôm nay thì hắn thà rằng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái. Cuối cùng hắn cũng chỉ biết thở dài cảm thán, Biết vậy thì đã không làm!

Lịch của Mã Cách Lệ ở Bắc Kinh gần như dày đặc, cũng bởi vì ở Bắc Kinh bà có khá nhiều bạn cũ, mà vợ chồng Đỗ Sơn Khôi cũng bận bịu cả ngày không ngừng, bởi vậy mà Sở Yên Nhiên cũng phải đi theo suốt, tuy rằng cùng ở Bắc Kinh thật đó nhưng nàng cũng chẳng có cơ hội được gặp Trương Dương.

Còn Trương Dương đang định rời Bắc Kinh về Giang Thành thì lại nhận được điện thoại của Trần Tuyết. Trong ấn tượng của Trương Dương thì cô nàng Trần Tuyết lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm này chưa bao giờ chủ động gọi điện tới, vậy mà giờ đột nhiên lại gọi tới, bởi vậy Trương Dương mới nghĩ rằng phải chăng ông nội nàng Trần Sùng Sơn xảy ra chuyện gì? Nhưng đến lúc nghe mới biết, hóa ra là nàng ta đã lên Bắc Kinh, mà đề tài nàng nói là sự kiện cũng đã qua khá lâu rồi. Nàng nói: “Trương Dương, ngươi còn nhớ lần trước ngươi có hỏi ta về một người tên Kim Mậu phải không? Ta còn dẫn ngươi tới cả thư viện tra cứu tài liệu nữa đó!”

Trương Dương mỉm cười hỏi: “Đương nhiên ta nhớ chứ!”

“Chẳng là ta ở Phan gia viên thì phát hiện ra trên một số bia đá cổ có khắc thư pháp của Kim Mậu, có lẽ ngươi có hứng thú nên gọi báo cho ngươi biết.”

Trương Dương vừa nghe thấy thế tinh thần liền tỉnh táo lại rất nhiều: “Ngươi đang ở đâu vậy? Ta tới đó ngay!”

Trần Tuyết cũng không biết Trương Dương đang ở Bắc Kinh nên nhẹ giọng nói: “Không cần phải gấp như vậy, đế lần sau về quê ta liền dẫn ngươi lên đây xem!”

“Ta đang ở Bắc Kinh, chờ chút ta đến chỗ ngươi!”

Gọi điện xong Trương Dương liền lái xe đến khu chợ đồ cổ Phan gia viên. Lúc thấy cô nàng Trần Tuyết đang đứng ở cửa bãi đỗ xe cứ nhìn ngó xung quanh mãi. Hôm nay cô nàng này ăn mặc khá trẻ trung, áo trắng T-shirt cùng quần bò xanh, giày thể thao, mái tóc đen dài cột đuôi ngựa hợp cùng với chiếc kẹp tóc màu đỏ trông cực kỳ đáng yêu.

Trương Dương đóng cửa xe lại cười cười chậm rãi đến chỗ Trần Tuyết đứng, tiện tay mua hai lon coca ở máy bán đồ uống tự động bên đường rồi đưa cho Trần Tuyết một lon.

Trần Tuyết mỉm cười nói: “Thật không ngờ ngươi lại đang ở Bắc Kinh!”

“Ta lên Bắc Kinh cũng được vài hôm rồi, cứ nghĩ ngươi đang ở Xuân Dương chứ, bằng không đã tới thăm từ lâu rồi!”

Trần Tuyết mỉm cười uống thêm một ngụm coca nữa rồi dẫn Trương Dương vào khu chợ đồ cổ. Bình thường ở trên này nàng cũng không có thú vui đi đâu chơi, lúc nào không học nữa thì lại đến khu chợ đồ cổ này ngắm. Hôm nay ở trường cổ buổi lễ chào cờ, xong rảnh rỗi nàng lại tới khu chợ đồ cổ này như thường lệ. Trong lúc đang đi dạo thì vô tình lại thấy trên vại tấm bia đá cổ lại có khắc thư pháp của Kim Mậu. Lại nhớ tới lần trước Trương Dương đến tận trường tìm mình để hỏi về chuyện này, bởi vậy mà nàng mới gọi điện báo cho Trương Dương biết.

Người bán mấy tấm bia đá này là một ông già cũng khá cao tuổi, hiện ông có khoảng hơn mười tấm bia đá như vậy, mà trông còn khá nguyên vẹn. Trương Dương cẩn thận quan sát lại liền xác thực những tấm bia đá này trông cũng giống giống tấm bia đá ở vườn nhà Thiên Trì tiên sinh, rất nhiều chữ Trương Dương cũng không biết đọc như thế nào nữa. Lúc hỏi giá ông lão kia liền hét vạn ngàn tệ một tấm bia đá, nhưng nếu như chỉ là khắc in bản khác thì rẻ hơn nhiều, tệ cho toàn bộ. Trương Dương cũng chẳng có ý bê cả đống đá kia về nên chỉ cần bản khắc lại là đủ, sau một hồi cò kẻ mặc cả, giá cuối cũng là tệ.

Lúc ông lão kia đang chỉ đám công nhân khắc lại những chữ trên những tấm bia đá, Trương Dương liền hỏi lai lịch của những tấm bia đá này.

Ông lão cũng không giấu diếm mà nói thật: “Cỡ khoảng - năm trước, người ta tìm thấy những tấm bia đá này ở vùng ngoại ô phía tây mỏ đá giao long, cũng lâu lắm rồi nên mấy người không hiểu liền vứt đi.”

“Vậy chỗ đó cách Loạn Không sơn bao xa?”

Ông lão lắc lắc đầu nói: “Ở ngay phía đông chân núi Loạn Không sơn!”

Trương Dương trả tiền xong liền mang bản dập tới hương sơn bái phỏng Thiên Trì tiên sinh. Trần Tuyết nghe nói hắn định tới bái phỏng vị cao nhân của hiệp hội thư pháp cả nước, nàng liền tỏ ý muốn cùng Trương Dương dẫn đi theo.

Lúc tới nhà Thiên Trì tiên sinh thì Thiên Trì tiên sinh vẫn đang ngọn giấc ngủ trưa. Trương Dương cũng không dám đánh thức tiên sinh dậy mà lặng lẽ dẫn Trần Tuyết tới chỗ tấm bia đá ở trên tường phía sau vườn nhà Thiên Trì tiên sinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio